• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Editor: tiểu mao
Chỗ ở chỉ cách trường họcmộtđoạnnhỏ, Kỷ An Ninh vừa cúp điện thoại của Văn Dụ liền chạy tới phòng máy của trường để lên mạng. Tramộtchút, thấy Hỏa Dực kia có vẻkhôngtồi, cómộtsố nhà buôn bán là khách cố định.
Thanh danh cũng khá tốt,côđăng nhập vào wechat bằng máy tính, vào nhóm hỏi, trong nhóm cómộtcôgáitừng hợp tác với studio này,nói: “Rất tốt, khá nghiêm khắc, nhưng cũng rất tuyệt,khôngphải là chỗkhôngđứng đắn.”
Xem xét tổng thểthìthực lực mạnh hơn so với studio của Đỗ Thanh. Trong lòng Kỷ An Ninh cảm thấy rất chờ mong.
Thứ tư, thầy chủ nhiệm đến phòng học thông báo rằng thời khóa biểu kỳ sau cósựđiều chỉnh. Lịch chiều thứ nămsẽdời sang sáng thứ sáu vào hai tiết cuối. Như vậythìchiều thứ nămsẽtrống lịch, thứ sáu phải học nguyên buổi sáng.
Kỷ An Ninh ghi ghú vào sổ tay, nghĩ tới việc phảiđitới nhà ăn bên kia để điều chỉnh lại thời gian trực ban.
Cứ như vậy cho hợp với tình hình, tối thứ tư, bên Hỏa Dực kia vào lúc tối muộn đột nhiên gọi điên chocô, hỏicôchiều thứ năm có tới đượckhông.
Giống như là có tai mắt trong trường vậy, biết chiều thứ nămcôkhôngphải lên lớp.
Kỷ An Ninh đương nhiên đồng ýkhôngchút do dự. Trưa thứ năm cònnóivới Văn Dụ: “Có khi nào đượcanhvượngkhông?”
Văn Dụ cười vui vẻ như kẻ trộm: “Cho nên sau nàyanhđộ thêm nhiều...ừm, vận may cho em.”
Thiếu chút nữa lànóira từ ‘dương khí’,trênbàn vẫn còn người khác,nóinhư thế lại quá trắng trợn. Kỷ An Ninh trừnganh, đáanhhai cước dưới bàn.
Ánh mắt Văn Dụ trôi dạt lên trần nhà. (Truyện edit và đăng tại cungquanghang.com)
Ánh mắt lại rơi xuống, pháthiệnKỷ An Ninh quay mặt sang phía khác, vô cùng mất tự nhiên, giống nhưđangtrốn tránh cái gì.
Văn Dụ khẽ giật mình, quay đầu nhìn về đằng sau.
Cách lốiđinhỏ, thấy được Triệu thần cách đókhôngxa vừa ngồi xuống ăn cơm.
Kỷ An Ninh làđangtránh né Triệu Thần sao?
Văn Dụ nhíu mày.
Trong trường học này,nóilớnkhônglớn,nóinhỏcũngkhôngnhỏ.
Phải muốn chặn ai đóthìmỗi ngày mới có thể đụng. Nếukhôngcó tâmthìmộthai tuần cũng chả gặp được lấymộtlần. Đương nhiên phần nhiều là do dòng ngườiđisát vai nhau, cả hai bên đềukhôngthấy nhau.
Kiếp trước, trước khi Văn Dụ biến mất khỏi trường, Kỷ An Ninh vốnkhôngđể ý người tên Triệu Thần này. Kiếp này, lúc nàocôcũng chú ý tới, mới pháthiệnthỉnh thoảng vẫn có thể gặp Triệu Thần trong trường, mặc dùkhôngthường xuyên lắm.
Kiếp trướccôchỉ biết Triệu Thần thường trốn tiết, hình nhưhắncũngkhônghay ở trong trường,mộthai ngàykhônggặp cũng là chuyện bình thường.khôngbiết tên này sao cuối kỳkhôngbị đuổi học?
Cũng có thể là do tiền bạc có thể sai khiến quỷ thần?
Văn Dụkhôngthay đổi gì, tiếp tục ăn cơm,mộtlát sau giả bộ như đột nhiên trông thấy,nói: “Hở? Bên kia là Triệu Thần à”
Người bình thường theo bản năngsẽquay đầu nhìnmộtchút, Kỷ An Ninh lại quay mặt về hướng khác, chỉ “A”mộttiếng.
Phản ứng này...,côquả nhiênđangtránh né Triệu Thần.
“Ai vậy?” Bach Lộ vừa hay nghe thấy, thuận miệng hỏimộtcâu.
“Là người kia.” Trần Hạo chỉ chocônàng thấy, lại khuyên bảocônàngnói, “Cách xa thằng đómộtchút.”
Bạch Lộ hiếu kì: “Người đó làm sao à?”
Văn Dụ có chút ngạc nhiên: “Cậu cũng biếthắn?”
Trần Hạo gật đầu: “Chuyện năm ngoái...Nữ sinh kia là đồng hương với tớ.”
Bạch Lộ như có trăm móng vuốt cào tâm, lập tức lên tiếng hỏi: “đãxảy ra chuyện gì à?”
Trần Hạo hù dọacônàng: “Cưỡng hiếp!”
Bạch Lộ hãi hùng: “Trong trường á?”
“Nhưng chưa thành.” Trần Hạo lúc này mớinóihết đoạn sau, “Người đồng hương kia cũng rất lợi hại,khôngđể thằng đấy đạt được, sau đó có báo cảnh sát, nhưng đến cuối chỉ nhận được tiền bồi thường. Trường cũng tới hòa giải vớicôgáikia,côgáikia chuyển chuyên ngành, thằng kia tạm nghỉ học, khai giảngthìhọc tiếp năm hai.”
Bạch Lộ thấy rất khiếp sợ. (Truyện edit và đăng tại cungquanghang.com)
cônàng mới mười tám tuổi, vừa vào đại học, ở độ tuổi này rất khó tưởng tượng được người học cũng trường lại là ‘người xấu”. Lúc này theo nhận thức của đa số sinh viênthìtrường học làmộtnơi an toàn sạchsẽ, người xấu đều ở bên ngoài trường học.
“Saokhôngđuổi họchắnta? Người nhưhắnsao có thể cho học tiếp được chứ?”cônàng hỏi có chút kịch liệt.
Văn Dụ nhìn chằm chằm vào mặt Kỷ An Ninh, pháthiệntrong quá trình Trần Hạonóichuyện với Bạch Lộ,côchưa từng ngước mắt qua, biểuhiệncàng là nhạt như nước ốc.
Trần Hạonóitiếp: “Nhà thằng đấy có tiền.khôngthìem cho là thế nào? Ngay cả đỗ đại học cũng chẳng đỗ nổi, thành tích nát bét,anhnghenóithằng đấy chạy tiền mới vào được danh sách, chắc là nghĩ có thể trộn chung mà học ở đây.”
Bách Lộ vẫn cònđangthấy tức giận, Kỷ An Ninhđãăn xong,nóivới mọi người: “Mọi người cứ từ từ ăn, emđitrước đây.”
Văn Dụnói: “anhđưa emđi.”
Kỷ An Ninh đèanhlại: “Buổi chiềuanhphải lên lớp. Em tựđiđược, có xe bên kia, buổi trưa cũngkhôngđông.”
Văn Dụnói: “điđường cẩn thận.”
Kỷ An Ninh đồng ý.
Kỷ An Ninhđirồi, Văn Dụkhôngmuốn ở chỗ này nhìn Trần Hạo và Bạch Lộanhanhem em thểhiệntình cảm. Hai người nàyđangnhanh chóng tiến vào thời kì cuồng nhiệt, bây giờđãphát triển đến mức đút nhau ăn cơm trong nhà ăn rồi. Thường xuyên khiến cho Văn Dụ và Kỷ An Ninh nổi hết cả da gà.
Văn Dụ và Trần Hạo cũng lên tiếng chào rồi đứng dậy rờiđi.
Vào lúcđiqua lốinhỏ,anhkhôngkìm lòng được mà nhìn Triệu Thầnmộtphen.
[Emsẽkhôngnóichoanh],cônóicôđãtha thứ chohắn.
Người màcônóikia, chẳng lẽ... Là Triệu Thần sao?
Nếu như là tên óc chó này... Đáng để tha thứ sao?
không, Văn Dụ cảm thấy hơi hỗn loạn.anhcó chút ấn tượng với nhà Triệu Thần, saoanhlại nhỡrõlà nhà Triệu Thần giốnganh, đều là dân bản địa tỉnh lỵ* nhỉ?
Tỉnh lỵlàtrung tâm hành chính củamộttỉnh trực thuộc trung ương, tức là nơi các cơ quan hành chính nhà nước cấp tỉnh đóng trụ sở.
Văn Dụ đứng ở cửa nhà ăn, nhìn bóng Kỷ An Ninhđangdầnđixa.
côkhôngchịunóichoanhbiết người kia là ai, điều này cứ luôn ở trong lònganh,khôngbiếtnóivới ai.
Công việc ở Hỏa Dực rất thuận lợi.
Thợ chụp ảnh là người rất tốt, cómộtngười có vẻ là ông chủ, toàn bộ mọi người đều đứng bên cạnh nghiêm túc nhìn chằm chằm, cảm giác thái độ hết sức nghiêm túc.
Bây giờ Kỷ An Ninhđãtiến bộ hơn trước kia rất nhiều.
côkhôngchỉ nghe theo lời đề nghị của nhóm bạn,đimua nội y an toàn, còn học mẹo thay đồ nhanh chóng. Động táchiệntại củacôđãnhanh hơn trước rất nhiều, hiệu suất càng tăng mạnh.
Nhân viên trong studio cũng rất tốt,khôngbiết vì sao thợ chụp ảnh và ông chủ cực kì nghiêm túc, giống như gặp phải đại địch.rõràng lượng công việckhônglớn, có khi bị người khác cướp việc.
Nhìn bọn họ như thế, Kỹ An Ninh vốnđanglàm việc kĩ lưỡng lạikhôngdám khinh thường, hết sức chăm chú, cố gắng đạt tới hoàn mỹ.
Nhưng Kỷ An Ninh vẫn bị hù dọa.
Bởi vì vừa vỗ tay kết thúc, vị ‘ông chủ’ kia liền thở mạnhmộthơi,trênmặt mang cười xông tới chỗcô. Thợ chụp ảnh cũng giơ máy ảnh lên dùng sức khencô. Hai người điên cuồngkhôngngừng tâng bốccô, sau đó liền nhiệt tình thậm chí còn cấp thiết... Muốn ký hợp đồng cùngcô!
Kỷ An Ninh: “...”
thậtkhôngkhéo là, bởi vì Kỷ An Ninhđãtừng trải qua nhiều chuyện nên lòng đề phòng với người khác vô cùng nặng.
côđương nhiên muốn tìmmộtstudio đáng tin cậy để kí hợp đồng, làmmộtcông việc ổn định. Hỏa Dực đúng làkhôngtệ, các phương diện đều đạt chuẩn, chỉ là...nhiệt tình quá mức nên làm người ta thấy nghi ngờ.
Nhìn chung là làm người ta cảm thấy giống như cóâmmưu gì phía sau.
Kỷ An Ninh thấy trong lòng bồn chồn.
côsử dụng lại sách lược với Đỗ Thanh, muốnmộtbản hợp đồng,nóimuốn trở về suy nghĩ kĩ.
khôngbiết có phải ảo giác haykhông,côluôn cảm thấy thợ chụp ảnh và ông chủ như tiếc nuối chẹp chẹp miệng,mộtbộ dạng như kiểu ‘miếng ăn tới miệng còn để rớt’.
*gốc là con vịtđãđun sôi còn bay mất
Kỷ An Ninhkhôngbiết lúccôvừa rờiđi, thợ chụp ảnh và ông chủ lập tức chỉ trích lẫn nhau.
“Đệch, lúc nãy cậu cười quá bất hảo, dọa chạy congáinhà người ta luôn rồi!”
“Cái rắm ấy,khôngnhìn lạianhnóigìđi,anhthìhay lắm, nhìn chẳng khác nào mẹ mìn*! Tôi mà làcôbé kia tôi cũngkhôngdám kí vớianh!”
*người đàn bà chuyên dụ dỗ, lừa phỉnh và bắt cóc trẻ em đemđibán.
“Đừng cãi nữa, đừng cãi nữa, lần sau cùng cố gắng.”
“Được được, ông chủ lớnđãnói, trong vòngmộttháng nếu có thể ký vớicôbé đóthìcó thể cầm được số tiền thưởng đặc biệt kia.
Hai người chà chà tay, chỉ đợi ngày tái chiến. (Truyện edit và đăng tại cungquanghang.com)
Kỷ An Ninh rời Hỏa Dực, trực tiếpđiđến quán cà phê, gặp Thư Thần rồinóivớianhta: “Có hơi đáng sợ.”
Thư Thần hơi lo lắng: “khôngphải là lừa đảo chứ?”
“Có lẽkhôngphải.” Kỷ An Ninh thấy rối rắm, “Có cảm giác chính quy, chỉ là...hai người kia...”
Trong mắthiệnlên tia sáng xanh! Quá đáng sợ!
Thư Thầnnói: “Choanhxem thử hợp đồng.”
Hợp đồng vô cùng đơn giản, hai tờ A4, dù sao cũng chỉ làmộtstudio mà thôi, cũngkhôngphải công ty lớn gì.
“Hể, có vẻ ổn này?” Thư Thần nhanh chóng nhìnmộtlượt, chỉ vào hợp đồng đọc, “khôngchụp hình nude,khôngchụp ảnh hở hang, bao gồm những chỗ nhạy cảm....Ừ ừ, nếu như studio vi phạm hợp đồng, người mẫu được quyền khởi tố hoặc xin trọng tài, được bồi thường tiền, ầy, rất cao này?”
“Đúng vậy, em thấy cũng rất tốt.” Kỷ An Ninh cũng thấy bối rối.
Hợp đồng của studio Đỗ Thanh cũngkhôngviếtrõràng như thế này.
“Vậy em muốn ký với nhà nào?” Thư Thần hỏi.
“Em vẫn chưa nghĩ ra.” Kỷ An Ninhnói, “Cái studio lúc trước, em định từ chối.”
Thư Thần hiểurõcười cười, đệm thêm khúc cho Văn Dụ,nói: “Đúng vậy, nhìn nhiều hơn, cái đầu tiên gặpkhôngphải lúc nào cũng tốt nhất, thứ tốt nhất hay nằm ở phía sau.”
Buổi tối, Kỷ An Ninh vẫn gọi điện cho Đỗ Thanh, biểu đạt ý từ chối.
Đỗ Thanh cũng là người thoải mái,khôngdây dưa quá nhiều.
Kỷ An Ninh gọi cho Văn Dụnóivề chuyện này, Văn Dụ đương nhiên tán dương đầy miệng đối với lựa chọn củacô. Kỷ An Ninh vừa thấy buồn cười vừa thấy tức: “Đúng cái gì mà đúng,anhrõlàkhôngmuốn em gần gũi với Đỗ Thanh.”
“Đó là đương nhiên.” Văn Dụnói, “Em nhìnhắnta mà xem, vừa nhìn là biết đây làmộttên playboy,anhnóicho em biết loại thanh niên văn nghệ như này chuyênđilừa gạt mấycôgáithôi.”
Lảm nhảm hai câu liền cúp điện thoại của Kỷ An Ninh, Văn Dụ gọi lại cú điện thoại vừa đượcanhgiữ kia, vô cùng đau trứngnói: “Đệch, ông có biết lúc nãy bạngáitôinóigìkhông?côấynóihai mắt ông bốc lên tia sáng xanh. Vô cùng đáng sợ, tôinóinày đại ca, ông có làm đượckhôngvậy, kiểu như ôngkhôngthể làmmộtngười diễn viên giỏi đâu!”
Ông đây ban đầu cũng đâu phải là diễn viên! Người bên kia điện thoại, nội tâmđangđiên cuồng nhổ nước bọt.
hắnchính là ‘ông chủ’ mà Kỷ An Ninhđãgặp chiều nay.thậtra ông tađãtừng là ông chủ, nhưng vài ngày trước Hỏa Dựcđãđổi chủ, ông ta phải đưamộtchút tiền mặt, bây giờ tiếp tục ở lại studio làm việc cho Văn Dụ.
Mặc dù bịmộttên thanh niên hơn hai mươi tuổi dạy dỗ nhưng ông chủ này mặt cũngkhôngđổi sắc.
Cuộc sống mà, vì miếng cơm, có tiền đều là bố, huống chi ông bố này còn rất có tiền!
Ông chủ ra quân lệnh: “Lần sau nhất định phải ký được vớicôấy! Quyếtkhôngđược đểcôấy tiếp tục chạy!”
Cái bàn bị vỗ đến rung động rầm rầm, Văn Dụ ở bên này cũng nghe thấy.
P/s: hai chương nữa mai đăng, giờ lười quá.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK