Nguồn: Cung Quảng Hằng
Chị Lưu ở văn phòng bỗng yên tĩnh như gà.
Nếu người khác mạnh hơn bạn chỉmộtchút xíu, bạn có thể hâm mộ hoặc ghen ghét. Nhưng nếu người khác ở độ cao mà mà bạn căn bảnkhôngvới tới nổi, đến hâm mộ hay ghen ghét cũngkhôngcó.
Đêm hôm đó, đồng nghiệp cùng thấy Văn Dụ, lặng lẽnóivới chị ta: “Nhìn kỹ lại, mới thấy Kỷ An Ninh từ đầu đến chân đều khác lạ.”
Chị Lưu sau khi nghe xong, lặng thầm quan sát kĩ càng. Quần áo Kỷ An Ninh phù hợp với quy định văn phòng, kiểu dáng cũngkhôngcầu kỳ, rất đơn giản. Nhìn quathìkhônggây chú ý mấy, nhìn kĩ mới pháthiệnđúng là rất đơn giản, nhưng đều là thiết kế đẹp, cắt may tinh tế.
Đồng nghiệp này còn kề tainóinhỏ, lặng lẽnói: “Tôi có qua HR nghe ngóng,côtakhôngphải được phỏng vấn vào đây,côta được đưa vào, hồ sơ cá nhân củacôta cũngkhôngnằm ở chỗ chúng ta, mà nằm bên tổng bộ tập đoàn.”
Ýnóilà Kỷ An Ninh có lẽ được người chống đỡ.
Chị Lưu và người này trong phòng làm việc đều ngậm chặt miệng, ai cũngkhôngnói.
Lúc ăn cơm, Kỷ An Ninh cúi người, lộ ra dây chuyền đeo chỗ cổ.
Có nữ đồng nghiệp nhìn thấy,nói: “Lớnthậtđấy. Viên này là kim cương tự nhiên à?”
Kỷ An Ninh sờ lên,nói: “khôngphải, là kim cương nhân tạo.”
Kim cương nhân tạokhôngđáng bao nhiêu tiền, nữ đồng nghiệp kia ồmộttiếng,nóithêm: “Đẹpthật.”
Bỗng nhiên lại thấy vòng tay Kỷ An Ninh, lúc này hứng lên, nhìn kỹmộtchút, hỏi: “Đây là kiểu của Cartier đúngkhông?”
Kỷ An Ninhnói: “Ừ.”
Nữ đồng nghiệp khen: “Cái này đẹp quá.”
Mấy ngày sau, nữ đồng nghiệp kia đeomộtcái giống vậy tới: “Chị cũng muamộtcái giống vậy này.”
cônàng vươn tay ra so với Kỷ An Ninh,nói: “Hử? Sao cảm thấy cứ khác khác. Cái của emkhôngđủ sáng! Chịnóinày, cho dù mua hàng nhái em cũng phải so sánh mấy chỗ với nhau, mỗi nhà làmmộtkiểu riêng. Chị Tôn, chị xem, có phải của em sáng hơnkhông?”
Tôn Mộng Như bị gọi tên, cườinói: “Để tôi xem thử.”
Kỷ An Ninhkhôngđịnh so sánh, nhưng nữ đồng nghiệp kiađãđưa tay ra,côcũng im lặng đưa tới.
Tôn Mộng Như nâng cổ tay hai người lên, tập trung nhìn kĩ.
Cómộtnam đồng nghiệp uống nướcđingang qua, cầm cái cốc liếc thử. Đúngthậtlà vòng tay của nữ đồng nghiệp kia sáng hơn, nhưng cổ tay Kỷ An Ninh, trắng nõn tựa tuyết, khớp xương hơi nhô lên, làm trong lòng người bỗng có cảm giác khác thường.
Nam đồng nghiệp kia liền uống thêm mấy ngụm nước, mới đem ánh mắt rờiđi, vộiđiqua.
Tôn Mộng Như tập trung nhìnmộtlát, lẩm bẩm: “Cartier à...”
Nữ đồng nghiệpnói: “Đúng vậy, đều là hàng nhái Cartier.”
Chị Lưu ngẩng đầu liếc qua. Chị ta và Tôn Mộng Như đều là tổ trưởng, thu nhập giống nhau. Nhưng tiền của chị Lưu đều tiêu vào tiền học thêm của con với tiềnđitrại hè, Tôn Mộng Như lạiđangđộc thân, tự kiếm tự tiêu, sống rất thoải mái. Hai người có cùng thu nhập, nhưng lại sống cuộc sống hoàn toàn khác biệt.
Bởi vậy, chị Lưukhônghiểurõmấy thứ đắt tiền, Tôn Mộng Như cũng tính là tinh thông.
Chị Lưu nhạy bén pháthiện, ánh mắt Tôn Mộng Như là lạ.
Tôn Mộng Như ngẩng đầu, mỉm cười với nữ đồng nghiệp kia: “Đúngthậtlà củacôsáng hơn.”
Nữ đồng nghiệp vui vẻ, hảo tâmnóivới Kỷ An Ninh: “Chút nữa chịsẽgửi link trang web kia cho em, bọn họ làm giống lắm.”
Kỷ An Ninh mỉm cười gật đầu.
côchạm mắt với Tôn Mộng Như, hai người đều rất bình tĩnh, trong ánh mắt đều hiểu ý đối phương.
Cómộtngày hai người gặp nhau ở nhà vệ sinh, cùng rửa tay. Kỷ An Ninh cúi người, dây chuyền đính viên kim cương nhân tạo rủ xuống.
Tôn Mộng Như liếc qua,khôngnhịn được hỏi: “côcó vẻ rất thích sợi dây chuyền này.”
Kỷ An Ninh chạm vào nó rồinói: “Sợ hù dọa mọi người cho nênkhôngnói.thậtra đây là từ tro cốt của trưởng bốiđãqua đời tạo thành.”
Tôn Mộng Như bừng tỉnh đại ngộ.
thìra là thế.
Kỷ An Ninhđivào công ty này là để rèn luyện học tập.côđịnh ở đây hai tháng rồi rờiđi, sau đó tới từng công ty, bộ phận khác nhau để trải nghiệm.
khôngngờ vừa qua tết Nguyên đán, giám đốc bộ phận gọi Kỷ An Ninhđicông tác cùnghắn.
Kỷ An Ninh có hơi kinh ngạc: “Em ạ?”côluôn cảm thấy chuyện nàykhôngtới phiên người mới như mình.
“Ừ, phảiđibốn ngày.” Giám đốc Bành cười ôn hòa vô hại, “Người mới ít có cơ hội này lắm, em phải trân trọng đấy.”
Trực giác Kỷ An Ninh thấy chỗ nàokhôngđúng, nhưngkhôngquá quan tâm.
Quay về văn phòng,côsuy nghĩ,nóicho Tôn Mộng Như.đãở đâymộttháng,côcảm thấy trong mấy đồng nghiệp nữ, Tôn Mộng Như là người đáng tin nhất, giữasựđấu đá chốn văn phòng vẫn có thể tự mình đứng thẳng, đối với người mới có nghiêm ngặt nhưng vẫn giữ hòa ái, nguyện ý đưa chỉ đạo nhất định lẫn hỗ trợ cho bọn họ.
Tôn Mộng Như nghe xong liền nhíu mày,nói: “Sao lại gọi emđi?”
Kỷ An Ninhnói: “Em cũngkhôngbiết.”
Tôn Mộng Như ra ngoài lượnmộtvòng, quay về liền kéo Kỷ An Ninh vào cầu thang, hỏi: “Trong văn phòng có lời đồn rằng em có quan hệ ở tổng bộ, làthậtà?”
Kỷ An Ninh kinh ngạc: “Sao lại hỏi cái này.”
côkhôngphủ nhận. Tôn Mộng Như hơi an tâm,nóivớicô: “Nếu emthậtsựcó quan hệthìdùng tớiđi. Lần nàyđicông tác trừ em với Bành tổng, còn có Cung tổng công ty mình.”
Bành tổng là giám đốc Bành, Cung tổng là phó tổng công ty.
Kỷ An Ninh hỏi: “Bọn họ có vấn đề gì ạ?”
Tôn Mộng Nhưnói: “Tên họ Cung kiakhôngphải người tốt,hắnta thích sử dụng quy tắc ngầm với phụ nữ.”
Biểu cảm Kỷ An Ninh nghiêm túc: “thậtạ?”
Tôn Mộng Như gật đầunói: “Trước kia, khihắnvẫn còn là giám đốc, muốn động tay với chị, lúc đó chị vẫn còn là người mới. Nhưng con người chị, em biết rồi đấy, tính tình chị tương đối lớn...”
Tôn Mộng Như mặc dù làcôgáiđộc thân, nhưng năng lực mạnh, tính tình cũng cứng rắn.
Kỷ An Ninh do dựmộtchút hỏi: “Vậy chị...từng báo cáo chuyện này lêntrênchưa?”
“khôngcó chứng cứ.” Tôn Mộng Nhưnói, “Chuyện như vậy rất khónóirõ. Mà khi đó chị còn là người mới, cho dù có chứng cứ, người ra khỏi công ty chắc chắn là chị. Chịkhôngmuốn bị mất việc.”
mộtcôgáiđộc thân tới nơi khác xông xáo, cũng chẳng dễ dàng gì.
Kỷ An Ninh im lặng.
“Còn nữa,” Tôn Mộng Như thức tỉnhcô, “Em được điều từ bên tổng bộ tập đoàn đúngkhông? Họ Cung chưa chắc biết, nhưng Bành tổng là giám đốc bộ phận,hắnkhôngcó khả năngkhôngbiết.”
Kỷ An Ninh nhíu mày lại.
Chính trị chốn văn phòng đúng là khiến người ta khó chịu.
Kỷ An Ninh về nhà,nóichuyện này cho Văn Dụ.
Văn Dụ nghiến răng cười: “Mẹ kiếp!”
Kỷ An Ninh, thành viên mới tới của tổ theo giám đốcđicông tác, làm hai người mới khác vô cùng hâm mộ.
Tôn Mộng Như mấy hôm nay vẫn luôn lo ngay ngáy.cônàngnóitình huống mình biết chocôbé này,côbé vẫn cứđi. Làcôbé này hoàn toàn chắc chắn mình có thể tự vệ? Hay là cam tâm tình nguyệnđiđường tắt, chịu quy tắc ngầm?
Cùng là phụ nữ, Tôn Mộng Nhưkhônghi vọng là cái sau.
cônàng đương nhiênkhôngbiết, tiểu Văn tổng của tập đoàn, cũng mang ngườiđitới cùngmộtchỗ.
Bốn ngày sau, Kỷ An Ninh bình an về lại văn phòng.
Phó tổng Cung và giám đốc bộ phận họ Bành kia đều biến mất khỏi văn phòng.
Tổng bộ chuyển tớimộtphó tổng giám đốc, phó giám đốc bộ phận thăng lên là giám đốc, Tôn Mộng Như được chuyển lên thành phó giám đốc.
Nhanh chóng thay đổimộttrận, tất cả liền kết thúc.
Sau đó, thực tập sinh Kỷ An Ninh liền kết thúc công việc bên này, rời khỏi công ty.
Quân Quân được bảy tháng, lần đầu tiên gọi xưng hô đầu tiên trong đời “Ông”. Lúc được tám tháng, mới gọi mẹ và bố.
Mà đúng là hành động thực tếđãchứng minh, tình cảm được nuôi dưỡng lên, màkhôngphải sinh ra. Cảmộtnhà, Quân Quân thân với ông nội nhất.
Ai bảo ông ở bên bé nhiều nhất,đãthế còn chịu nằm rạptrênmặt đất, chổng mông lên cùng bé bò chứ.
Tới lúc tết xuân, Quân Quânđãnghe hiểu tiếng người, cũng có thể dùng mấy từ đơn giản để biểu đạt ý nghĩ của mình.
Tiến vào giai đoạn thú con đángyêu, có thể làm người ta điên cuồng.
Bé còn chưa tớimộttuổi, Văn Quốc Anđãchọn trúng, thậm chí còn thu mua luônmộtnhà trẻ tư nhân, cũng bắt đầu khảo sát trường học, xem xét nên mua ở đâuthìtốt.
Ông nhìn thấy trong tin tức có chuyện ngược đãi trẻ em ở mẫu giáo, tức run người. Khắc phục mạnh mẽ ngay nhân lực nhà trẻ mình mua, tiến hành huấn luyện cường độ cao, tăng tiền lương, đổi mới giám sát phần cứng, cam đoan nhà trẻkhôngcó góc chết.
Lúc này ông mới thấy hài lòng, cam đoan với Văn Dụ và Kỷ An Ninh: “Đợi đến khi Quân Quânđihọc mẫu giáo, đảm bảo con békhôngcó chuyện gì. Này, hai đứa nhìn xem, hai trường này, cái nào tốt hơn? Tađanghơi do dự giữa hai trường này? Hay là mua cả hai?”
Hai vợ chồng trẻ đềukhôngnhịn được xoa xoa thái dương.
Văn Quốc An nuông chiều Quân Quân quá mức, biểuhiệncủa ông trực tiếp ảnh hưởng tớicônuôi trẻ cầm tiền lương của Văn gia,cônày cũngkhôngnghiêm ngặt quản giáo Quân Quân quá mức, bị đánhmộtchút, đạpmộtchút cũng nhịn. Dù sao Văn gia trả lương cao,cônày cũng muốn ăn cơm.
Kỷ An Ninh chú ý tới Quân Quân cầm đồ chơi đánhcônuôi trẻ, cảm thấy cứ tiếp tục thế này làkhôngổn.
côbàn chuyện nàythậtkĩ với Văn Dụ, hai vợ chồng đạt thành nhất trí, Văn Dụ lại chạyđitìm Văn Quốc Annóichuyện.
“Bố, bố có nhớ công ty dược Thịnh Đằngkhông?” Văn Dụ chọn chuyện này mở màn, “Con trai bọn họ học cùng trường với Kỷ An Ninh.”
Văn Quốc An, suy nghĩnói: “Hình như có nghe, mấy năm trước con trai họ chết do tai nạn xe cộthìphải?” Có chút ấn tượng.
Văn Dụnói: “khôngphải tai nạn xe cộ, là con sắp xếp.”
Văn Quốc An trải qua sóng to gió lớn, nghe vậy cũng chỉ kinh ngạc nhìnanhmộtcái, hỏi: “Vì sao? Nó đắc tội với con ở chỗ nào?”
Văn Dụnóichuyện Triệu Thầnđãlàm với Hạ Mạn cho Văn Quốc An: “hắncòn muốn xuống tay với Kỷ An Ninh. Bốnóicon có thể chịu đượckhông?”
Văn Quốc An “Hừ”mộttiếng, gật đầu: “Chết cũng chẳng oan.”
Văn Dụ tam quan bất chính, cũngkhôngphải vô cớ, đều là gia truyền cả.
Văn Quốc An hỏi: “Sao tự nhiên lại nhắc tới chuyện này?”
Văn Dụnói: “Trước đó con từng điều trahắn. Tên tiểu tử này,thậtra khi bé cũngkhôngnhư vậy, sau nàyhắnđược đưa tới thành phố Du, ở bên ông nội nên bị chiều hư. Haynóicách thế hệ, cách thế hệ, chính là như vậy. Người già rất dễ dàngyêuchiều con cháu, bốnóiđúngkhông?”
Văn Quốc An “Hừ” thêmmộttiếng, nhấc cao máy tính bảng, che mặt lại: “Sao mấy đứa hiểu lòng mấy người lớn tuổi được.”
Văn Dụ kéo máy tính bảng xuống,nói: “Bố, bố mà như thế,sẽdạy hư Quân Quân.”
Văn Quốc Ankhôngthừa nhận: “Quân Quân vẫn cònnhỏ, sao lại dạy hư được.”
Văn Dụkhônghiểu nổi,nói: “Khi con cònnhỏ,rõràng bố dạy con rất nghiêm khắc, sao giờ bố lại thành thế này rồi?” Đúng làkhôngthèmnóiđạo lý.
Văn Quốc An mắng: “Con hay nhỉ? Con so được với Quân Quân à? Tự mìnhđisoi gươngđi, Quân Quân đángyêuhơn con gấp vạn lần!”
Văn Dụ: “...”
Bố thay đổi! Bố thay đổi rồi!
rõràng lúc bé, bốđãnóicon là đứa bé đángyêunhấttrênđời!!!
* Kim cương kỉ niệm làm từ tro cốt, cái rẻ nhất cũng gần 70 triệu, còn vòng tay Carier kia, mò được cái rẻ nhất cũng hơn 30 triệu, quả làmộtcon người giàu ngầm.
**: cách thế hệ, là chỉ mối quan hệ giữa ông bà và cháu, ông bà thườngyêuthương cháu hơn con mình.khôngtìm được từ Việt nào mô tả giống nên để nguyên.