Nguồn: Cung Quảng Hằng
Sau khi làn sóng vay mượn trong sân trường rútđi, quay đầu nhìn lại những người trẻ tuổiđãnhảy lầu để sớm kết thúc sinh mệnh quý báu, có người cảm khái kết luận,thậtra trừ phi là gia đình đặc biệt nghèo khó, nếukhôngthậtsựchẳng có gia đình nào bịmộthai chục vạn tiền nợ đè bẹp.nóisớm cho bố mẹ, càng trả nợ nhanh càng mau giải quyết vấn đề.
Nhưng chuyện mà mấy đứa trẻ nàykhôngmuốn làm nhất lànóicho bố mẹ. Nên dưới tình huống cho là hết đường giải quyết,đãbước tới tuyệt lộ.
Đúng là làm người lớn đau lòngkhôngthôi.
Bạch Lộ mới đầu cònkhôngchịu, nếucônàng dámnóivới người nhà,thìsẽkhôngchạy khắp nơi vay tiền bạn bè.
Nhưng Mạnh Hân Vũthậtsựtức đến phát hỏa,cônàng giành lấy điện thoại Bạch Lộ, chỉ huy hai bạn cùng phòng ngăn Bạch Lộ lại, sau đó từ danh bạ Bạch Lộ tìm được số của “mẹ”, gọiđi.
“A lô, chàocô, cháu là Mạnh Hân Vũ, bạn cùng phòng của Bạch Lộ, giờ Bạch Lộ có chuyện này, cháu thấy nhất định phảinóichocômộtchút...”
Bạch Lộ nước mắt rưng rưng mà nhìn Mạnh Hân Vũnóimọi chuyện cho mẹ mình.
Mạnh Hân Vũ cúp điện thoại,nói: “Mẹ cậunóihôm naysẽtới.”
Bạch Lộ biểu cảm như taođichết đây.
Nhà Bạch Lộ ở khu vực ngoại tỉnh, đường sắt cao tốc tới đây cũng phảiđimất bốn tiếng. Bố mẹ Bạch Lộ mang theo vẻ phong trần mệt mỏi, chạy tới đây vào lúc tối khuya.
Mạnh Hân Vũ cùng theo Bạch Lộ tới gặp bọn họ.
Dướisựép hỏi của bố mẹ, Bạch Lộ lắp bắpnóirõmọi chuyện.
Mạnh Hân Vũ trầm mặt hỏi: “Cậukhôngnóivới Trần Hạo à?”
Mặt mũi Bạch Lộ trắng bệch.
cônàngkhôngdámnói, Mạnh Hân Vũ dám. Tính chất chuyện này thậm chí còn ác liệt hơn so với vay tiền để tiêu, bố mẹ Bạch Lộ đều sốc luôn.
Lên đại học còn chưa tớimộtnăm, sao đứa congáibảo bối lanh lợi đángyêucủa họ lại thành ra thế này?rõràng lúc cao trung nghe lời như thế!
Bố mẹ Bạch Lộ liên tụcnóicảm ơn với Mạnh Hân Vũ. Bọn họ là người lớn, rất hiểurõlí lẽ, hỏirõchân tướng liền hiểu ra, nếu như chuyện này cứ tiếp tụckhôngbáo cho họ, Bạch Lộ sớm muộn cũng gây ra họa.
Đối với Mạnh Hân Vũ làthậttâm cảm kích.
Bọn họ lại nấn ná ở đây thêm ba ngày, đem mấy thỏa thuận Bạch Lộđãkí trả sạch trongmộtlần, tiền vay bạn bè cũng trả luôn.
Mẹ Bạch Lộ cònâmthầm hỏi thăm Mạnh Hân Vũ về Trần Hạo, sau đó thở dài: “Đúng là đứa trẻ hiểu chuyện, đáng tiếc.”
Bà tịch thu những món đồ đắt tiền kia, nghiêm khắc quở tráchcônàng.
Đợi đến lúc bọn họ rốt cuộc rờiđi, cà người Bạch Lộ đều ỉu xìu.
“thậtra cộng lại tất cả vẫn chưa tớimộtvạn*, kết quả phải trả hơn sáu vạn...”cônàngnói.
*mộtvạn: khoảng 33 triệu (tự nhiên nhớ câu thoại này: ngu muộikhônghối cải)
Có sáu vạn này, có thểthậtsựmua được hai cái túi xách đắt tiền. Nghĩ thế nào vẫn thấy đau lòng.
Chợt nhớ lại quá trình tiêu xài hoang phí trong hai tháng nay, tự mình cũng thấykhôngtin nổi.
“Cứ cảm giác nhưđangmơ vậy.”cônàngnói, “Lúc trả tiền cứ cảm thấy đókhôngphải là tiền mà chỉ làmộtcon số thôi. Bởi vìkhôngcảm giác được tiền, cho nên hễ thấy đồ gì đắt đỏ là cảm thấy hoàn toàn mua được, cứ như vậy.”
Mạnh Hân Vũ im lặng nửa ngày,nói: “Hay là bởi vì chính mìnhkhôngtự kiếm tiền, số tiền này nếu như cậuđisớm về khuya để kiếm, cậu nghĩ có nỡ bỏ ra để muakhông.”
cônàng và Kỷ An Ninh, chẳng lẽ trời sinh leo kiệt ư?khôngphải là do mỗimộtđồng tiền đều là bản thân cực khổ để kiếm chắc! Cho nên lúc tiêu tiền đặc biệt cẩn thận!
Mà Mạnh Hân Vũ lẫn Kỷ An Ninh cómộtđiểm chung, hai người bọn họ đều nhiều hoặc ít phải gánh vác gánh nặng gia đình. Haicôkhônggiống với mấy bạnđilàm công đơn thuần là để nâng cao mức sinh hoạt, cũngkhôngphải gánh vác áp lực gia đình kia.
Tiền của bọncôcầm tới tay,khôngthể vô cùng vui vẻ thoải máiđimuamộtthỏi son mới. Bởi vì bà ngoại, mẹ có khả năng vì bị bệnh mà nằm viện, phải tốn nhiều tiền. Cho nên tiền bạc, nếu tích đượcthìcứ tích, như vậy mới có cảm giác an toàn.
Như Vu Hà cũngkhônggiống bọncô. Gia cảnh Vu Hà mặc dù bình thường, nhưngtrênlưngkhôngphải gánh vác gì,côta làm công kiếm tiền, chỉ đơn thuần là để mình tiêu.
Nhớ tới Vu Hà, Mạnh Hân Vũ bỗng cảm thấy bất an.
“Vu Hà?” Kỷ An Ninh ngẩng đầu, con mắt đen thẫm nhìn Mạnh Hân Vũ, hỏi: “Cậu ta thế nào?”
“khôngbiết nữa. Chuyện Bạch Lộkhôngphải vỡ nở à, tớ liền nhớ tới cậu ấy, mới hỏi có phải cậu ấy cũng vay rất nhiềukhông.trênwechat cậu ấy liền trả lờimộttin “Cậu đừng quan tâm”, rồikhôngnóitiếp. Sau đó, tớ đụng phải bạn cùng phòng cậu ấy hôm qua, tớ liền thuận miệng hỏi Vu Hà đâu, mấy cậu ấynói,đãvài ngàykhônggặp cậu ấy, gần đây cậu ấykhônglên lớp.” Mạnh Hân Vũ bất annói.
Ánh mắt Kỷ An Ninh sâu kín, sâu như hàn đàm.
Trải qua chuyện lần này của Bạch Lộ,côrốt cuộc cũng hiểu ramộtsố chuyện, suy đoán chân tướng kiếp trước.
Ngay cả Bạch Lộ ngoan ngoãn như thế, còn dướisựcám dỗ của lưới vay tiền mà thiếu sáu vạn, như vậy người có ham muốn hưởng thụ vật chất còn hơn xa người khác như Vu Hàthìsao?côta thiếu bao nhiêu tiền?
Hèn chi kiếp trước, biếtrõKỷ An Ninh là người nghèo rớt mùng tơi như thế, vẫn mở miệng vay tiềncô.
Kiếp này có rất nhiều chuyệnkhônggiống kiếp trước, rất nhiều chuyện xảy ra trước hạn.
Kỷ An Ninh nhớ lạimộtchút, lúc cuối tháng sáu này là khi Văn Dụ rời trường học, biến mấtkhôngthấy. Triệu Thần bắt đầu quấy rầycô, đuổi theo tới quán cà phê lẫn NL để quấy rối.
Mà lúc này đây,côvà Vu Hàđangcùng làm công ở NL. Công việc đó đối vớicôvà Vu Hà là chỗ kiếm được nhiều tiền nhất.
Lúc đó, Vu Hà vừađilàm vừađihọcthậttốt,khôngnghe chuyệncôta trốn học.
Nhưng mà kiếp này, Vu Hàkhôngxin được công việc này. Kỷ An Ninhkhôngbiếtcôta giờđanglàm cái gì, nhưngcôđoán Vu Hà rất khó tìm được việc gì còn kiếm được nhiều tiền hơn ở NL. Chí ít kiếp trước,côtakhôngtìm được.
Vậy giờcôtađanglàm gì? Tình trạng ra sao?
Cuối cùng, Kỷ An Ninh nghĩ tới kiếp này, Vu Hà hẳn làkhôngcó cơ hội cấu kết chungmộtchỗ với Triệu Thần.
Kỷ An Ninh chỉnhẹnhàng “À”mộttiếng.
Kỷ An Ninh vốnkhôngthân quen với Vu Hà, Vu Hà cũng chỉ tồn tại trong những câu chuyện buôn dưa của Mạnh Hân Vũ, bởi vậy khi thấy Kỷ An Ninh biểu cảm lạnh lùng, Mạnh Hân Vũ cũngkhôngthấy kỳ quái.
nóixong về Vu Hà, lại quay về Bạch Lộ: “Cậu ấy muốn nối lại với Trần Hạo, Trần Hạokhôngđồng ý, cậu ấy ở trong ký túc xá khóc đến chếtđisống lại.”
Kỷ An Ninh khe khẽ thở dài.
Trách ai được, cũng đâu thể trách Trần Hạo.
Vị Trần Hạo trong câu chuyện kia, giờđangđơn độc ăn cơm cùng Văn Dụ trongmộtquán ănnhỏgần trường, hôm nayanhkhôngăn cùng với Kỷ An Ninh.
Tâm trạng Trần Hạokhôngtốt, vẫn luôn hút thuốc.
“Taokhôngnuổi nổi.”hắnnói.
Bạch Lộ muốn quay về vớihắn,hắnđúng là rất xoắn xuýt giãy dụa.
Mối tình đầu luôn khiến người ta khó bỏ, mỗimộtcái nhăn mày, nụ cười củacôấy, vui buồn giận hờn đều ghi nhớ trong lòng. Nhưnghắncũng thấy được tương laiyêuđương phía trước, cũngkhôngtốt đẹp.
Gia đình Bạch Lộ tuykhôngsung túc, nhưng cũng coi là giàu có, chí ít điều kiện kinh tế mạnh hơn nhàhắnrất nhiều. Hai người bọn họ căn bảnkhôngthống nhất được việc chi tiêu.
Cưỡng ép ở cùng nhau,khôngtránh khỏi việc xung đột do tam quankhônghợp.
Làmmộtngười con trai phải thừa nhận bản thânkhôngnuôi nổi người congáimình thích, đối với bất kỳ độ tuổi nào, cũng làmộtchuyện làm người ta thấy đau khổ.
mộtngười trẻ tuổi còn chưa tiến vào xã hộiđãphải sớm nhấp nháp mùi vị đau đớn này, mặc dù đối vớisựtrưởng thành lâu dài củahắn, cũngkhôngphải làkhôngcó chỗ tốt, nhưng ngay giờ khắc này, đúng thực rất khó chịu.
Làm bạn bè, Văn Dụ chỉ có thể yên lặng vỗ vỗ bờ vaihắn.
Trần Hạo mở to mắt nhìnanhmộtcái, có chút ghen tỵnói: “Mày ấy, mãi mãi cũngkhônghiểu được loại cảm giác này...”
Cái nàythìđúng thực, ai bảo Văn Dụđãngậm chắc thìa vàng từ lúc sinh ra. Văn Dụ chỉ có thể từ bỏ.
anhphải lái xe,khônguống rượu. Trần Hạo ném hộp thuốc lá choanh.
Văn Dụ cầm lấy hít hà, khắc chế cơn nghiện, lại ném về: “Cai rồi.”
“Ăn no cả bụng.” Trần Hạo mắng, “khôngdưngđicai thuốc.”
Văn Dụ cười cười,khôngđáp lại.
Vừa quay mặt, bỗng thấy người quen.
Người kiađiăn cơm cùng người khác, bỗng nhìn thấy Văn Dụ, vô thức liền rụt cổmộtcái. Đó chính là bạn cùng lớp Kỷ An Ninh, người từng bị Văn Dụ đánh cho thành đầu heo, Hà Hướng Đông.
Hà Hướng Đôngkhôngngờ lại gặp phải Văn Dụ trong quán ăn,hắnnghĩ mình cứ giả như vô hình mà mau chóngđiqua, nhưng mà đôi mắtâmtrầm của Văn Dụ cứ nhìn chằm chằm vàohắn.
Nhìn chằm chằmhắnđitới, nhìn chằm chằmhắnđiqua.
Đúng là có bệnh mà!
Bữa cơm này Hà Hướng Đông nuốtkhôngđược.
Buổi tối ở nhà, Kỷ An Ninh hỏi Văn Dụ: “Tiền bạcsẽkhiến người khác điên cuồng à?”
Văn Dụnói: “Đương nhiên rồi.”
Trình Liên và Dương Viễnkhôngphải là điển hình củasựđiên cuồng đó sao?
Nhưnganhkhôngthể nêu ví dụ về hai người đó,anhnói: “Có thấy tin tức mấy hôm trướckhông? Cómộtkế toán, chuyểnđimộttrăm triệu. Cũngkhôngphải là chủ quản gì, chỉ làmộtkế toán thôi.”
“Còn những người buôn lậu thuốc phiện kia,khôngphải cũng biết phải chịu tử hình à, nhưng vẫn bí quá hóa liều đấy thôi. Vì đâu chứ? Ngoại trừ tiền,khôngcó thứ gì khác có lực điều khiển đến vậy.”anhnói.
Kỷ An Ninh im lặng hồi lâunói: “Cho nên, cũng đều là vì tiền, màđihại người quen bên cạnh, thậm chí cả người bạn thân.”
“Vậy còn phải xem số tiền bao nhiêu, lợi ích có đủ để điều khiểnkhông.” Văn Dụnói, “Đối vớimộtsố người mànói, khi lợi ích đủ lớn, giết người hay phóng hỏa đều được. Sao lại hỏi cái này?”
Kỷ An Ninh cười cườinói: “khôngcó gì, chỉ là nhìn tin tức xã hội nên rất cảm khái.trênđời này loại người gì cũng có,khôngthể tin được.”
“Bớt nhìn mấy cái đóđi.” Văn Dụnói, “Nhìnanhnhiều vào này, tẩy sạch đôi mắt.”
Kỷ An Ninh bịanhchọc cười.
Chuyện kiếp trướcđãqua,thìcứ để quađi.côkhôngcòn rối rắm chuyện Vu Hà nữa.
Văn Dụ lại cầm điện thoại hỏicô: “Tên nam sinh này lớp em tên là gì nhỉ, cái tên lần trước bịanhđánh ấy.”
Kỷ An Ninh nhìn xem: “Đókhôngphải là Hà Hướng Đông à?anhchụphắnlàm gì?”
Văn Dụnói: “Lúc ăn cơm đụng phải. Tên này lớn lên mặt nhìnrõgợi đòn,anhcứ nhìn mặthắnliền muốn đập cho phát.”
“Đừng có để ýhắn.” Kỷ An Ninhnói, “Tên này miệng siêu tiện.”
Thái độ Kỷ An Ninh đối với Hà Hướng Đông cực kỳ lạnh lùng.
Mấy tên con trai trong lớp mặc dù có bàn tán sau lưngcô, lúc nhìncôánh mắt cũng có phần khónói. Nhưng dướisựra hiệu của Tôn Nhã Nhàn, mà công khainóikhó nghe như vậy cũng chỉ có Hà Hướng Đông.
Đáng châm chọc là, kiếp trước lúc nàohắncũng phụ diễn cho Tôn Nhã Nhàn, kiếp nàyhắnlại biến Tôn Nhã Nhàn thành kẻ đáng ghét nhất bằng đúng luận điệu ấy.
Văn Dụ hỏi: “Trước kiaanhtừng gặp tên nàykhông?anhnóilà, lần trước trước đó.”
Kỷ An Ninhkhônghiểu: “Sao em biết được?”
cônghĩmộtchútnói: “Chắc là từng gặp rồi, kỳ trước thứ bakhôngphải chúng ta học cùngmộtlầu à?”
Kỷ An Ninhnóicũng có đạo lý.
Cùngmộttòa nhà, cùngmộttầng,nóikhôngchừng là lúcđivệ sinh từng chạm mặt nhau. Ý thức thựcthìkhôngnhớ, nhưng tiềm thức lại ghi nhớ.
Cho nên lúcanhmơ thấy Tôn Nhã Nhànnóixấu sau lưng Kỷ An Ninh, liền cho nam sinhkhôngnhớ mặt nàymộtvai.
Phân tích như thế mànói, rất khoa học, rất có đạo lý.
Nhưng Văn Dụ chẳng biết tại sao, cứ thấy canh cánh trong lòng.