Thư Thần quay ranóivới hai người kia: “Xe tôi để ở bên kia.”
Kỷ An Ninh dừng bước, nhìn thoáng quanói: “Để em tiễnanh.”
Văn Dụ nghiêng mắt nhìncô.
Kỷ An Ninh quay đầunóivới Văn Dụ: “Tôiđitiễn Thư Thần,anhvề trướcđi.”
Văn Dụ nhếch lông mày. Kỷ An Ninh trừnganhmộtcái.anhcười cười, dời mắtđichỗ khác,nóivới Thư Thần: “đithong thả.”
Thư Thần trước khiđicòn phải nhìn hai con người này mắtđimày lại, cảm giác như mìnhđangăn thức ăn cho chó, càng tắc nghẽn trong lòng.
Kỷ An Ninh theo Thư Thầnđivề chỗ gửi xe,điđến chỗ xa hơnmộtchút,côcảm thấy áy náynói: “Hôm nay rất xin lỗianh, sư huynh của em…anhấy luôn như thế. Nếukhông, nếukhônghôm nào em lại mờianhăn cơm, hôm nay coi nhưkhôngtính.”
“khôngcần,khôngcần. Haha…” Thư Thần khoát tay, cười xấu hổ, “Bạn trai em rất thú vị.”
Sức ghen rất lớn, vừa pháthiệnKỷ An Ninhđiăn cơm với người trẻ tuổi khác pháiđãtrực tiếp đuổi tới. Tính tình cũng lớn, nắm tay thôi cũng muốn phơi bàymộtchút hormone nam tính, tuyên cáo chủ quyền.
Thư Thầnkhôngmuốn trêu trọc người congáiđãcó bạn trai.
“không,anhhiểu lầm rồi,anhấykhôngphải…” Kỷ An Ninh muốn giải thích.
“Ha ha ha ha,anhbiết,anhbiết,khôngphải giải thích đâu.” Thư Thần điều chỉnh tâm lý xong, ngược lại có thể trêu chọc Kỷ An Ninh.
Hai người bọn họ liếc mắt đưa tình,rõràng rất thân mật, giống như trong kịch bản thanh xuân vườn trường, hai bên đều thích nhau, còn thiếu mỗi xuyên qua tầng giấy dán cửa sổ thôi nhỉ?
Kỷ An Ninh có chút im lặng, nhưng ngẫm lại, nếu như vậy Thư Thầnkhônggiống với kiếp trước theo đuổicô, so với kiếp trướcthìbị Văn Dụ dập tắt ý nghĩ này sớm hơn, như vậy cũng tốt.
côkhôngmuốn giải thích, mặc cho Thư Thần hiểu lầm.
Dõi mắt nhìn xe Thư Thần rờiđi, Kỷ An Ninh quay người trở về, lại thấy Văn Dụđangđứng ở cổng trường, hai tay đút túi, cười nhưkhôngcười nhìncô.
Bộ dáng kia đúng là khiến người ta nhìn là thấy là muốn mặc xáchắn.
côđiqua, Văn Dụ đưa mắt: “Theo đuổi em à?”
Kỷ An Ninh liếcanhmộtcái,điquaanh, tức giậnnói: “Chuyện nàykhôngliên quan đếnanh.”
Bình thường Kỷ An Ninh luôn có thái độ lạnh lùng, biểuhiệnnhạt nhẽo. Lúc nàycôtức giận, như mặt hồ lóng lánh, cả người chốc lát linh động hẳn lên, giống như tia sáng của bảo thạch luôn bị che lại bỗng nhiên tỏa ra hào quang.
anhđuổi theocô, mỉm cườinói: “Làm sao lạikhôngliên quan đếnanh,khôngphải chúng ta là bạn bè à.”
Kỷ An Ninh dừng bước.
“Văn Dụ.”cônói: “Tôinóimuốn làm ‘bạn bè’ vớianhlà nghiêm túc. Nhưng nếuanhkhôngmuốnthìcó thểkhôngcần làm.”
Đôi mắt Kỷ An Ninh sáng như nước mùa thu, thái độ lạnh lùng nghiêm túc. Khiến Văn Dụ phải thu lại dáng vẻ tươi cườikhôngđứng đắn của mình.
“Emđangnghiêm túc?”anhlại nhướn mày.
Kỷ An Ninhkhôngmuốn lặp lại, chỉ lẳng lặng chăm chú nhìnanh.
Má Văn Dụ giật giật, ngẩng đầu nhìn trời nhếch nhếch miệng, giống như nghe được cái gì đó rất buồn cười, lại phải nhẫn nhịnkhôngcười.
Kỷ An Ninh xoay người rờiđi.
Văn Dụ khẽ vươn tay bắt lấy cổ taycô.
Cổ taycôtinh tế, bàn tay Văn Dụ rất lớn, khi dùng sức nắm chặt taycôcòn chưa đầymộtvòng tay. Sức lực củaanhđương nhiênkhônglớn như lúc bắt tay với Thư Thần, nhưng đối với Kỷ An Ninh mànóithìđây làkhôngcách nào thoát khỏi kiềm chế.
Văn Dụkhôngdi chuyển, Kỷ An Ninh cũngkhôngđiđược.
“Buông ra.” Kỷ An Ninhkhôngcó sức để tức giận vớianh.
Văn Dụ ngẩng cằm lên, cười lạnh: “Kỷ An Ninh, emrõràng chút choanh, ai mẹ nó muốn cùng em làm bạn bè?”
Kỷ An Ninh nhìnanh, ngậm miệng lại.
“Giữa nam nữ làm gì có quan hệ bạn bè? Đứa con trai nàonóimuốn làm bạn với em, đơn giản làhắnmuốn đem em tới tay, trướcẩnnúp, lựa chọn thời cơ mà hành động thôi. Mở miệng ngậm miệng muốn cùng em làm bạn, đều là ngụy quân tử.” Văn Dụ chẳng thèm ngó tới.
“anhbây giờ muốnnóirõvới em.anhmuốn làm ngườiyêucủa em.” Văn Dụnóixong lại mặt dày bổ sungmộtcâu, “Cũng muốn em trở thành ngườiyêucủaanh.”
Văn Dụnóicái này rất nhiều, kiếp trướcanhnóivề chuyện nàyrõràng hơn bây giờ.hiệntại bởi vì thời gian hai người bọn họ quen nhau chưa lâu,anhvẫn chưa hoàn toàn bày ra hết.
Nhưnganhnóinhư vậy cũng là cố ý.anhtự biết mình là dạng người gì, cũng chưa từng muốn vì ai mà phải thu lại chính mình, kiềm chế ý nghĩ của mình.
anhcảm thấy mìnhkhôngphải là loại ngụy quân tử kia,đãlàmộttên háo sắc,anhkhôngsợ khiến Kỷ An Ninh hiểurõvề mình.
Văn Dụ cố ý dùng lờinóitrêu chọc Kỷ An Ninh, có ý định nhìnmộtchút xem bộ dạngcôtừ luôn lạnh lùng sang đỏ mặt vì tức như thế nào. Nghĩ lại, đúng là thú vị.
Lưu manh chính là như vậy, ngươi càng xấu hổ,hắncàng vui vẻ.
Nhưng phản ứng của Kỷ An Ninh vượt quá dự kiến của Văn Dụ.cônhìn giống như có chút hoảng hốt, ánh mắt nhìnanhgiống như mang theo hoài niệm, khoé miệng thế mà có ý cười, lại chuyển thành ánh mắt mẹ già đầy bất đắc dĩ khi nhìn đứa connhỏnghịch ngợm của mình.
Văn Dụkhônghiểu được.
Nhưng lúc này khi ánh mắt Kỷ An Ninh nhìnanh, từ lúc bọn họ quen biết đến nay, đây là lầncôdịu dàng nhìnanhnhất.
Văn Dụ theo bản năng liền cầm chặt cổ tay Kỷ An Ninh, ngón cái vuốtnhẹmộtchút lên làn da tinh tế mềm mại.
Từ nhà trẻ đến đại học, Văn Dụ sờ qua nhiều cổ tay của congái, nhưngkhôngcó người nào như Kỷ An Ninh, mềm mạikhôngxương, để cho người ta kiềm lòngkhôngđược mà sinh ra thương xót.
Trong đầuanhhiệnlên hình ảnhcôhàng ngày đưa thức ăn đến ký túc xá, hai tay xách theo hai cái túi nặng nề chạy trong sân trường.côđãdùng cổ tay mảnh khảnh tinh tế này màđilàm việc nặng như thế để kiếmmộtchút tiền thôi sao?
Trong lòng Văn Dụ đột nhiên bị chặn đến khó chịu.
Cảm nhận được ngón cái Văn Dụđangvuốt ve, Kỷ An Ninhkhôngnóimà nhìnanhmộtcái. Cái tên lưu manh này, lúc nào cũng sàm sỡ congáiđược.
“Buông ra.”cônói.
cônghĩ giọng điệu cứngmộtchút, nhưng lờinóira lại dịu dàngnhẹnhàng,hiệntạicôkhôngcứng rắn nổi vớianh.cônhìn thấyanhbây giờđangtràn đầy sức sống, trong lòng đều mềm mại.
Cho dùanhcókhôngtốt cỡ nào, nhưng từ lúc viên đạn kia xuyên qua thân thểcôbắn trúng timanhthìcôđãsớm tha thứ choanhrồi.
“anhbuông tay trướcđi.” Kỷ An Ninh cụp mắt, giọngnóinhỏhơnmộtchút,nhẹnhàng, “Đừng lôi lôi kéo kéo trước cổng trường…”
Văn Dụ theo bản năng liền nghe lờicô, buông tay ra.
Lập tức thấy hối hận, thời điểm như thế nàykhôngphải nên nhân lúc còn nóng tranh thủ trêucôthêm mấy lần à? Saoanhlại bị quỷ thần xui khiến mà nghe lời buông tay cơ chứ?
GiọngnóiCủa Kỷ An Ninhnhẹnhàng,khôngquát lớn, cũngkhôngcầu xin nhưng rất kì diệu, làmanhtheo bản năng nghe lời.
“Cho nên bây giờ em muốn làm gì?” Văn Dụ hùng hổ dọa người hỏi.
Kỷ An Ninh yên lặngmộtlát, ngẩng đầunói: “Tôi chỉ muốn hỏianh,anhthích tôi ở điểm nào?”
Vấn đề nàyđãlàm khócôhai kiếp. Bây giờcôcó thể bình tĩnh đối mặtnóichuyện vớianh,côthậtsựrất muốn biếtrõđáp án.
Văn Dụ cảm thấy đó là vấn đề hết sức ngớ ngẩn.
“Đương nhiên là vì…”anhlời lẽ thẳng thắn, thấm chí còn cảm thấy đối với vấn đề Kỷ An Ninh hỏi cảm thấy có chútkhôngnóirõđược, “Thích bộ dạng xinh đẹp của em.”
anhnói,khôngnhịn được mà dùng ngón trỏ nâng cằm Kỷ An Ninh lên.
Kỷ An Ninh nắm ngón tay đáng ghét kia, cảm thấykhôngtưởng tượng được: “Chỉ như vậy?”
Văn Dụnói: “Đúng vậy.”
Kỷ An Ninh tiếp tục hỏi: “khôngcó nguyên nhân khác?”
Văn Dụ suy nghĩmộtgiây, đổi giọngnói: “Có.”
Kỷ An Ninh hỏi: “Là gì?”
Văn Dụkhôngtrả lời mà dời tầm mắt xuống.
Mấy ngày gần đây, Văn Dụ hay quan sát Kỷ An Ninh, pháthiệnracôhình như rất thích mặc mấy cái áo thun tay ngắn, cỡnhỏ, bó sát người. Quần áo mặctrênngười làmhiệnrõđôi vai gầy yếu, vòng eo thon gọn. Người gầy như thế, xương quai xanh lồi ra, thịt cả người hình như đều dồn hết vào ngực, chỉ có chỗ đó lồi ra, rất đầy đặn.
sựgầy yếu với đầy đặn gây tương phản rất lớn, Văn Dụ có chútkhôngkhống chế được máuđangchảy trong người.
Con mắt đen như mực củaanhnhìn sang tay Kỷ An Ninh. Bàn tay nhonhỏtrắng trẻo, nắm lấymộtngón tay củaanh, giống nhưmộtkiểu ám hiệu.
Cái tên lưu manh Văn Dụ này, vừa nhìn bàn tay trắng trẻo mềm mại của Kỷ An Ninh, trong đầuđãbắt đầu suy nghĩ mấy ý tưởng dâm dục.
Nơi nào đó của Kỷ An Ninhđãbịanhđem vào trong đầu liên tưởng tới mấy ý tưởngkhôngtốt đẹp rồi.
Lúc Văn Dụ dời tầm mắt xuống,côcúi đầu nhìn thoáng qua, thấy ngực mình liền hiểu raanhnói“Có” là chỉcôngoài gương mặt xinh đẹp còn có dáng người quyến rũ.
“Như vậy thôi.”côhỏi, “Chỉ có những cái này?”
Văn Dụ liếm môi, cố gắng kéo mình thoát ra từ trong mấy ý nghĩkhôngđược lành mạnh,nói: “khôngphải sao?”
anhcó hơi buồn cười: “Chẳng lẽnóilàanhthích vẻ đẹp tâm hồn của em? Vậy em cũng phải choanhthời gian tìm hiểurõtâm hồn của em chứ.anhvà em mới quen nhau được bao lâu?anhlàm sao nhìnrõtâm hồn em được chứ? Có thể thích em ở điểm gì nữa? Đương nhiên là gương mặt xinh đẹp của em rồi.”
Lời Văn Dụnóikhôngdễ nghe nhưng làm người takhôngthể phản bác.
“Hóa ra là” Kỷ An Ninhthìthàonói: “Kiểu này à? Chỉ…đơn giản như vậy?
“Rất nông cạn đúngkhông?” Văn Dụ mỉm cười, mỉa mai, “Như vậy thôi,khôngthìem cho rằng là vì cái gì?”
Rất nhiều đứa congáichạy theo Văn Dụ,anhcoi thường nhất là những người cho rằng đây là tìnhyêuchân chính. Nhưng gỡ bỏ từng lớp áo ngoàiđangche đậythìsẽthấyrõ, bọn họyêuanh, đơn giản làyêuthích gương mặt với dáng người củaanh, còn có tiền củaanh.
Ba cái này nếu thiếumột, bọn họ cũngkhôngyêuanhđến mức ấy.
Văn Dụđãsớm nhìnrõ.
Kỷ An Ninhkhôngthểnóirõtại sao trong lòng mình lại thấy thất vọng. Nhưngsựthất vọng này nhanh chóng tanđi,côcảm nhận đượcsựthoải mái, giống nhưsựthoải mái sau khi trút được gánh nặng.
côbuông ngón tay của Văn Dụ ra, vui sướngnói: “Như vậy à, vậy là tốt rồi.”
Lông màycôgiãn ra, thậm chí còn nhưđangtỏa sáng.
Văn Dụ nghĩ chắc chắn là do ánh nắng chiếu nên gây ảo giác.
Văn Dụkhôngbiết,thậtra là Kỷ An Ninhđangcảm thấynhẹnhõm.
Sau khicôsống lại, bàng hoàng mất mấy ngày,khôngdám chủ độngđigặp Văn Dụ, bởi vìcôthấy áp lựctrênvai quá nặng.côsống lạimộtkiếp, cõng theo món nợ của kiếp trước, so với sinh hoạtđangtúng quẫn còn nặng nề hơn.
Thế gian này, thứ khó trả nhất là nợ tình cảm.
Kiếp trước Văn Dụ vìcômà sống cũng vìcômà chết, Kỷ An Ninhkhôngbiết làm sao để trả món nợ ân tình này choanh.
Đột nhiên biết được hóa ra nguyên nhânanhthíchcôkhônggiống những gìcônghĩ, hóa raanhthíchcôchỉ là thích thuần túy, hừng hực dục vọng. Kỷ An Ninh giống nhưđangphải gánh món nợ khổng lồ, lãi mẹ đẻ lãi con, bỗng nhiênmộtngày được cho biếtkhôngphải trả lãi nữa, chỉ cần trả tiền gốc là được.
Đúngthậtlà,nhẹnhõm hơn nhiều.