“Mọi người đâu?” Kỷ An Ninh hỏi.
“Hôm nay là buổi học dành riêng cho em,mộtvớimột, khóa học VIP.” Văn Dụ cười vô cùng giảo hoạt.
anhmặc áo thun thể thao bó sát người có cổ tròn, sợi tổng hợp mềm mại co dãn, thoáng khí, thấm hút mồ hôi tốt, bộ đồ kéo căngtrênngười. Tập luyện lâu năm làm cơ thểanhkhôngchút mỡ thừa, cơ bắp cường tráng.
anhcườinóixong liền tiến lênmộtbước, hormone nam tính toàn bộ đều đập vào mặtcô.
Kỷ An Ninh bị ép phải nín thở trong chớp mắt.
Văn Dụ quá giảo hoạt, Kỷ An Ninhkhôngbiết phảinóilạianhthế nào.
“Đểanhnóicho em này, cả câu lạc bộ kickboxing chỉ có mình em là congái, nếu em cùng tập luyện với đám con trai kia, em chẳng khác nào gấu trúc* cả biếtkhông?” Văn Dụ ôm cánh taynóinăng hùng hồn đầy lý lẽ, “Em muốn bị mọi người vây xem à? Hay muốn được yên tĩnh? Tự em chọnđi.”
*ýanhnóilà chị giống như động vật quý hiếm.
Hôm thứ hai khi Kỷ An Ninh đến câu lạc bộ kickboxing, thành viên trái phải bên trong có khoảng mười mấy hai mươi người, đều là đàn ông cơ bắp cường tráng. Bịmộtđám người như thế vây quanh quan sát, chẳng phải việc vui vẻ gì.
Kỷ An Ninh yên lặng kéo khóa áo khoác,cômặc quần áo thể thao, bên trong mặcmộtcái áo thun ngắn tay.côđịnh mặc bộ đồ này để tập luyện.
Congáikhi cởi đồ tự nhiênsẽcómộtloại mỹ cảm, congáixinh đẹp lại càng đặc biệt.
Cởi áo khoác liền lộ ra bờ vai mỏng cùng xương quai xanh tinh tế, làm Văn Dụ cảm thấy nhiệt độ trong tòa nhà đột nhiên tăng nhanh. Ánh mắtanhkhôngnhịn được dao độngtrêncổ Kỷ An Ninh.
“Bắt đầu à?” Kỷ An Ninh hỏi.
Văn Dụnói: “Emđithay đồ trướcđi.”
Kỷ An Ninh trợn mắt nhìn: “Emđãmặc đồ thể dục tới rồi mà.”
“Phòng thay đồ nữ, ngăn tủ sốmộtcó đồ của em.đithayđi.” Văn Dụ nheo mắt nhìn biểu cảm của Kỷ An Ninh, dùng bộ dạng cây ngaykhôngsợ chết đứngnóivớicô: “Phúc lợi của câu lạc bộ.”
Kỷ An Ninh lườmanhmộtcái,đitới phòng thay đồ.
Khóe miệng Văn Dụ nhếch cao.
Ngăn tủ sốmộtcó mấy cái túi giấy. Kỷ An Ninh nhìnmộtchút, có hai bộ đồ thể thao mùa thu, rất thích hợp để mặc vào mùa này. Nhưng xem xétthìthấy đây là đồ mặc thường ngày, chắc chắnkhôngphải đồ tập luyện.
Đồ trong túi khác mới là đồ tập luyện.
Kỷ An Ninh lôi ra nhìn, quần tập luyện khá rộng rãi, nhưng áothìhơi ngắnnhỏ, gần giống bra.côcởi nội y, mặc đồ tập luyện vào, thử giật giật vài cái, đúng là dễ vận động hơn so với mặc áo thun với nội y bên trong.
Kỷ An Ninhđira khỏi phòng thay đồ, hai mắt Văn Dụ lập tức sáng lên.
Kỷ An Ninh đối với ánh mắt muốn đốt người đối diện này của Văn Dụ rất quen thuộc, kiếp trướcanhluôn nhìncônhư vậy. Thỉnh thoảng bọn họ cãi nhau, ánh mắtanhsẽtrở nên lạnh lẽo, lạnh lẽo nhưng vẫn như muốn đốt người.
Lúc này ánh mắt nóng cháy của Văn Dụđangrơi vào chỗ hông củacô, Kỷ An Ninh cảm thấy hơikhôngtự nhiên, vô thức kéo áo xuống.
Áo ôm người lại ngắn, lộ ramộtđoạn bụng. Cái này cũngkhôngcó gì, Kỷ An Ninh từng làm tiếp tân, có mặc qua sườn xám, cũng mặc váy ngắn lộ rốn,côthấy đối với bộ đồ này cũng thấykhôngvấn đề gì.
Chỉ là lúc ánh mắt Văn Dụ rơi vào hôngcô, cái cảm giác nóng rực này quá mãnh liệt, làm cho Kỷ An Ninh nhịnkhôngđược vòng tay quanh hông, che kín phần da thịt lộ ra bên ngoài.
“Trong tủ có hai bộ quần áo…” Kỷ An Ninh gợi lên chủ đề muốn dời lực chú ý của Văn Dụ.
Văn Dụ “A”mộttiếngnói: “Mua cho em đấy,đãthử chưa? Có hợpkhông?anhdựa theo chiều cao của em để mua.”
Kỷ An Ninh nhớ lại, buổi tối thứ hai lúc cùng Văn Dụ rời khỏi câu lạc bộ kickboxing,trênđường Văn Dụ đúng là có hỏi qua chiều cao củacô. Hóa ra là vì cái này.
“Hai bộ quần áo kia…” Kỷ An Ninh mở miệng. Đồ kia là đồ mặc thường ngày.
Văn Dụkhôngthèm để ý đánh gãy lờicô: “Phúc lợi.”
Hai chữ này liền chặn họng Kỷ An Ninh.
Nhìn đôi mắtcôđangchớp chớp, Văn Dụ cười.
“khôngbiết phúc lợi chỗanhnổi danh là rất tốt à?”anhnói, “Đừng nghĩ lung tung,anhchỉ tùy tiện mua thôi, em cũng tùy tiện mà mặc. Hai bộ đó cộng lại cònkhôngbằngmộtđôi giày quý của bọn Trần Hạo nữa. Đừng lo, sau nàysẽbổ sung thêm phúc lợi cho em, emsẽkhôngbị thiệt thòi so với bọn họ đâu.”
anhcười hì hì, căn bảnkhôngxem ai ra gì.
Kỷ An Ninhđãchịu mặc bộ đồ tập luyện này, tức làđãquyết địnhkhôngdùng phương thức quyết tuyệt như ở kiếp trước để đối đãi với Văn Dụ nữa.
côgật đầunói: “Cảm ơn.” Sau đó hỏi: “Bây giờ bắt đầu à?”
Thái độ của Kỷ An Ninh rất bình tĩnh,khôngvì quá mức tự ti tự tôn mà cự tuyệt, cũngkhôngvì chiếm được lợi mà mừng thầm, làm Văn Dụ cảm thấy rất dễ chịu.anhnói: “Lên máy chạy bộ trướcđã,anhmuốn đo thể lực của em.”
Văn Dụ để Kỷ An Ninh lên máy chạy bộ trước. Trong tòa nhà vang lên tiếng nhạc,anhmở mấy bài nhạc sôi động, cũng chạy bộ vớicôở máy bên cạnh, thuận tiện chỉcôcách điều chỉnh tốc độ.
Sau ba mươi phút mới kết thúc, Văn Dụ có chút kinh ngạc: “Thể lựckhôngtệ.”
Kỷ An Ninh nhìnthìmỏng manh yếu ớt, thực tếthìthể lực lại cao hơn chỉ số trung bình của congáimộtkhoảng lớn. Bình thường phải lao lực nên làm cơ thểcôđược rèn luyện trở nên chắc nịch.
Văn Dụ lại khảo sát sức lực và tốc độ phản ứng củacô.
Tính dẻo dai của Kỷ An Ninh khá tốt, phản ứng cũng nhanh nhạy, nhưng sức lực lại là nhược điểm. Phụ nữ phải chịu sinh đẻ đầy đau đớn nhưng sức lực trời sinhđãkhôngso được với đàn ông, lúc Chúa trời tạo ra con ngườikhôngbiết lúc đó trong đầuđangnghĩ gì.
“Em đối với kickboxing có mong muốn hay kì vọng gìkhông?” Văn Dụ cũngđãhiểu đại khái tình trạng cơ thể của Kỷ An Ninh, liền hỏicô.
Kỷ An Ninh bị Văn Dụ giày vòmộthồi, thái dương lúc này ướt đẫm mồ hôi. Đối với vấn đề của Văn Dụ,côkhôngchút nghĩ ngợi liềnnói: “Em muốn học cái có tính thực dụng cao.”
“Emkhôngcần kiểu hình thức như phong trào thể dục thể thao, em muốn học phương pháp để emmộtmình cũng có thể đánh bạimộtngười đàn ông trưởng thành.”
“khôngquan tâm đối phương chết hay sống, đối phương có bị thươngkhông. Dưới tình huống có hoặckhôngcó vũ khí, lấy việc em kiềm chế đối phương hoặc là em có thể an toàn chạy thoát làm tiền đề.”
Trong quá trình khảo sát Kỷ An Ninh, Văn Dụ vẫn cười hì hì, cảm thấynhẹnhõm. Nhưng Kỷ An Ninh vừanóirõyêucầu, bộ dạng tươi cười của Văn Dụ dần biến mất, sắc mặtanhcũng thay đổi.
“Emđãgặp chuyện gì?”anhnhìncôhỏi.
“khôngcó.” Kỷ An Ninh bình tĩnhnói, “Đề phòng gặp chuyện. Ai mà biết lúc nào mìnhsẽgặp người xấu,khôngphải sao?”
Tuổi còn trẻ,đanglà sinh viên vậy mà có thể dùng thủ đoạn bỏ thuốc với người cùng trường.
Ngay từ đầu, Triệu Thần chắc chắnđãmuốn bỏ thuốccô.hắnta đoán chắc congáigặp phải việc nàysẽngậm miệngkhôngnóihoặc nếu có người có gan báo cảnh sátthìcó rất nhiều chuyệnkhôngnóirõràng, rất có khả năng bịhắnta cắn ngượcmộtcái, còn phải chịu ánh mắt ngờ vực vô căn cứ của người khác. Cho nênhắntakhôngthèm kiêng nể gì cả.
Thủ đoạn này sau đó bị Kỷ An Ninh pháthiệnra, Triệu Thần dứt khoát muốn dùng bạo lực để uy hiếp.
Xấu xa đến ghê tởm.(Truyện được dịch và đăng tại cungquanghang.com)
Giọng điệunóichuyện của Kỷ An Ninhkhônggiống như ‘đề phòng gặp chuyện’ mà giống với tổng kết bài học kinh nghiệm hơn.
Văn Dụ nhìn chằm chằm mặtcô, thấycônhư vô ý mànói,anhcũngkhôngtra hỏi thêm nữa, mangcôđến khu vực khác.
“Đầu tiên học mấy động tác cơ bản,”anhnói, “Đểanhsuy nghĩ kĩ rồi soạn ra cho emmộtphương án thích hợp.”
anhbiểu diễn động tác cơ bản chocônhìn: “Như thế này, hai chânmộttrướcmộtsau, đầu gối hơi trùng…”
Văn Dụ bắt đầu dạy mấy cái cơ bản, dạy Kỷ An Ninh tay trái đấm thẳng, tay phải đấm thẳng, trái phải đánh thẳng kết hợp với đá chính diện.
Văn Dụ đấm thửmộtquyền, bao cát ầm rung động, bịmộtđấm đánh trúng mà bay lên.
Đấm của Kỷ An Ninh đương nhiênkhôngthể đạt tới mức này,trênthực tế việc tấn công chính diệnyêucầu sức lực này chính là nhược điểm với congái, gần như là vô dụng. Kỷ An Ninh nhịnkhôngđược hỏi: “Học cái này có ích với em à?”
“Mấy động tác này đơn giản, với sức lực của em mànóithìkhôngcó tính sát thương, nhưng tập luyện cho em tốc độ phản ứng và năng lực ứng biến.”anhnói, “Đừng xen thường mấy cái cơ sở. Cơ sở rất buồn chán, nhưng cơ sở lại là bậc thang,khôngbước từng bậcmộtemkhôngthể lên tầng cao hơn.”
Văn Dụnóirất có lý, Kỷ An Ninh cũngkhôngphải kiểu người nóng nảy. Sống lạimộtlần,côthậm chí còn bình tĩnh hơn so với kiếp trước.
Nhưng dù saocôchỉ mới học, động tác vẫn có chỗ chưa đúng.
“Như thế này.” Văn Dụ đứng sau lưngcô, cầm taycô, mang theo taycôra quyền, “Cảm nhận cách ra đường quyền. Đấm thẳng là con đường ngắn nhất.”
Bả vai Kỷ An Ninh và cánh tay đềuđangđụng chạmnhẹnhàng với thân thể Văn Dụ. Khoảng cách quá gần,côluôn ngửi được mùi cơ thể Văn Dụ. Cũng quái,anhvậy màkhôngra mồ hôi.
Hơi thở rất nam tính nhưngkhôngkhó ngửi, còn rất sạchsẽ.
Lúc học tới đá chính diện, Văn Dụ vịn vào vai và eo Kỷ An Ninh, giúpcôthử nghiệm góc độ thân thể khi nhấc chân, uốn nắn động tác chocô.
Trang phục tập luyện khá ngắn, lộmộtđoạn eo, Văn Dụ vừa bắt đầuđãtrực tiếp đụng chạm da thịt.anhvừa đỡ eocô, bả vai Kỷ An Ninh lập tức căng cứng.
Lấy những gì Kỷ An Ninh hiểu về Văn Dụ,côcảm thấy tên sắc lang Văn Dụ này kiểu gì cũng thừa cơ chiếm tiện nghi.
Bắt đầu từ ngày hôm quacônhất thời nghĩ ý tưởng kia, sau cái hôn kia, ranh giới giữacôvàanhliền trở nên mơ hồ.
Nhưng tay Văn Dụ lại rất quy củ,mộttay giữ vaicô, tay khác để sau lưng: “Cái góc độ này, thửmộtchút, kiểu này chân mới có thể ra hết lực.”
Thựcsựlàm Kỷ An Ninh cảm thấy ngoài ý muốn.
thậtra Văn Dụ saokhôngsuy nghĩ linh tinh được chứ.
Eo Kỷ An Ninh thon cỡ nào, tay vừa sờ đến so với hiệu quả thị giác tuyệt hơn nhiều. Vừa nắm chặtđãphải vội chuyển hướng, thân thể muốn phát sốt luôn.
Văn Dụ phải dùng nghị lực lớn cực kì mới kìm nén ý nghĩ ngo ngoe muốn động.
Văn Dụđãđược Văn Quốc An huấn luyện tốt phẩm chất đạo đức, mặc kệ bình thường có bộ dạng cợt nhả phóng đãng hay lỗ mãng thế nào,mộtkhi làm chínhsựanhsẽtrở nên chân thành nghiêm túc.
Nếu lúc làm việc với người khác còn tùy tiệnsẽlàm mấtđitín nhiệm của người ta đối với Văn Dụ.
Cũng như vậy, Kỷ An Ninhthậttâm muốn học tập,côrất bận bịu nhưng vẫn dành thời gian để học mấy chiêu phòng thân, Văn Dụ cũngkhôngmuốn mấtsựtín nhiệm Kỷ An Ninh với mình.
Cả buổi sáng đều học mấy cái cơ sở của kickboxing.
“Em ra quyềnkhôngcó lực, sau nàysẽtập trung dạy em phương pháp.” Văn Dụnói, “Mặc dù congáisức lực yếu, nhưng phần chân là nơi có sực mạnh nhất trong tứ chi, đối vớimộtngười đàn ông trưởng thành, chỉ cần đánh trúng vào yếu điểm là có thể lập tức hạ gục.”
“Tới đây!”anhvỗ bao cát, “Coi cái này như người em muốn đánh, đừng do dự, dùng hết sức lực, lên choanh!”
Đá chân làmộttrong ba chân pháp “Mẫu chân”, đá thẳng ngang với đấm thẳng, đườngđingắn nhất, lực sát thương mạnh nhất.
Sau khi Văn Dụ kêu ‘lên choanh’, chân trái Kỷ An Ninh liền lùimộtbước, đầu gối chân phải hơi cong,mộtchânkhôngchút do dự đá về phía trước.
Bao cát “Ầm”mộttiếng liền bay về phía sau.
Văn Dụn đứng bên cạnh thấy rấtrõ. Kỷ An Ninh mặc dù mới học, nhưngmộtđá nàycôđákhôngchút do dự, ví trí kiakhôngcaokhôngthấp, đây thường là vị trí yếu ớt nơi thân dưới của đa số đàn ông.
Lúc Kỷ An Ninh ra đòn, mắt nhìn phía trước, giữa lông mày làsựtrầm ổn tỉnh táo.
Văn Dụ nhạy bén pháthiệntrong ánh mắtcôcómộtchút hung ác.
Khicôhung hăng đámộtcước kia, nếu bao cát là ngườithậtcó lẽ giờđãđoạn tử tuyệt tôn.
Văn Dụ nhìncôchằm chằm.
côkhôngchịunói. Nhưng Văn Dụ muốn biết, rốt cuộccôđãgặp phải chuyện gì?
Chuyện gì để chomộtcôgáinhỏyếu sinh ra lệ khí?