• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Editor: tiểu mao
Sau Khi Văn Dụ cùng Kỷ An Ninh tách rathìliền trở về trường học lấy xe, đương nhiênanhkhôngphải là đứa bé ngoan chịu về nhà sớm.anhđương nhiên có mấy thằng bạn cùng nhau vui chơi.
Việc nhận được điện thoại của Kỷ An Ninh đúng là ngoài ý muốn.
anhcòn tưởng cả đời nàycôkhôngthèm chủ động gọi choanh.
Bên trong quán ăn đêm quá ồn nênanhphải chạy ra ngoài để nghe điện thoại: “A lô?”
“Văn Dụ.” Đầu bên kia truyền đến giọng của Kỷ An Ninh, nghe hơi trầm thấp, “anh… Buổi tốianhcó thể đến đón emkhông?”
“Sao vậy, nhớanhrồi?” Văn Dụ cười hỏi.
Kỷ An Ninhkhôngnóichuyện, đầu bên kia điện thoại làmộtmảnh im lặng.
Văn Dụ giờ mới pháthiệnkhác lạ, thu lại đùa cợt, nghiêm túc lên: “Sao vậy?”
Kỷ An Ninh hỏi: “Đượckhông?”
“Được!” Văn Dụ đáp ứngkhôngchút nghĩ ngợi, “Bây giờanhsẽqua.”
“không,khôngcần.” Kỷ An Ninhnói, “Mười giờ bốn mươi em mới tan làm.”
cônóichoanhlốiđiđằng sau cho nhân viên.
Văn Dụ ngoài miệng đáp ứng khicôtan làmsẽtới đón, nhưng vừa cúp điện thoại lặp tức gọi cho đám bạn xấuđangcòn trong quán: “Có việc nênđitrước.”khôngđể ý tới mấy thằng bạnđangbất mãn, trực tiếpđiluôn.
Đêm hôm khuya khoắt, bởi vì đêm trước nghỉ lễ nên rất kẹt xe, đặc biệt là đường Kiều Nam lại là khu vực tụ tập ăn chơi. Chỗ Văn Dụ cách đường Kiều Namkhôngxa vậy mà phải lái tới bốn mươi phút mới tới nơi.
NL có bãi đỗ xe rất lớn mà giờ cũng kín hết chỗ, rất nhiều xe xếp hàng ở ngoài. Văn Dụ đưa thẻ VIP cho bảo vệ, bảo vệ chỉanhđitheo lối khác,đitới chỗ đậu xe dành cho khách VIP.
Văn Dụ bước vào quán, lập tứcmộtngười quản lý tinh mắt pháthiệnra.
“Văn thiếu, Văn thiếu!” Quản lý nhiệt tình tới chào hỏi, “Sao lâu rồikhôngthấy ngài tới chơi?”
Văn Dụ trực tiếpnóivớihắn: “Giúp tôi tìmmộtngười, tên là Kỷ An Ninh, bán rượu ở chỗanh.”
Quản lý nhiệt tình hỗ trợ, vừa vặn cómộtcôgáibán rượuđingang qua liền bị gọi lại hỏi: “Lucy, Kỷ An Ninh đâu?”
Lucynói: “côấy lại bị khách phòng 7 gọiđirồi.”
Lại?
Ánh mắt Văn Dụ hơi trầm xuống.anhkhôngđợi quản lý dẫn đường, bản thân quen thuộcđivề phía phòng 7.
Vừađitới hành langthìthấy Kỷ An Ninhđira từ phòng 7. Có lẽ do ánh sáng, Văn Dụ ở phía xađãcảm thấy sắc mặt củacôhơi tái nhợt.
anhđangmuốn gọicô, chợt thấy phòng 7 bước ra thêmmộtngười. Vừa thấy người này, trong nháy mắt Văn Dụ liền hiểu tại sao Kỷ An Ninh bỗng nhiên chủ động gọi choanh.
“Này,anhnóinày Kỷ An Ninh.” Triệu Thần cười hì hì đuổi theo Kỷ An Ninh, “Đừngđinhanh thế chứ.”
Kỷ An Ninh dừng bước, cảnh giác hỏi: “Có việc gì?”
Triệu Thầnnói: “Chỉ làmộtsố điện thoại thôi, đâu đến mức ấy? Tốt xấu gì mọi người cũng học cùng trường mà, chomộtcáithìđãsao?”
Kỷ An Ninh nghiêm mặtnói: “Tôi vớianhkhôngquen,khôngcần thiết phải liên lạc.”
“Ôi. Em thườngnóikiểu đó với khách à? Thế nàythìkhách hàngsẽbị em dọa chạy hết đấy.” Triệu Thần mỉm cười.
Kỷ An Ninhnói: “không, tôiđangnóichuyện với bạn học.”
“Đúng vậy, cùng trường mà.” Triệu Thần lại cười hì hì, “Choanhsố điện thoại, sau nàyanhsẽgiúp em việc bán rượu.”
Triệu Thần uống rượu nêntrênngười có chút mùi rượu. Đối mặt vớihắnta, cả người Kỷ An Ninh đều căng thẳng. (Truyện được dịch và đăng tại Cungquanghang.com).
Đây làmộtkẻ muốn cưỡng bức người khác nhưng chưa thành, kiếp trướchắnmuốn dùng phương pháp bạo lực để cưỡng bứccô, lại vô tình làmcôngã chết, sau đóhắnta lại dùng thủ đoạn để tránh thoát khỏi pháp luật.
Cái gì mà học cùng trường chứ. Căn bản Triệu Thần làmộttên tội phạm!
côđangmuốn mở miệng, bỗng nhiên nghe thấpmộtgiọng nam trầm thấp hỏi: “đangnóigì vậy?”
Vừa quay đầuđãthấy Văn Dụ.
Trong nháy mắt Kỷ An Ninh lập tức mấtđicảm giác căng thẳng.
Kỷ An Ninhkhôngbiết, dưới ánh đèn trong quán khicônhìn thấy Văn Dụ, ánh mắt lập tức sáng lên.
Đáy mắt toát ra vui sướng, thần sắc an toàn, toàn bộ đều rơi vào mắt Văn Dụ.
Triệu Thần sửng sốtmộtchút, lập tức cườinói: “Ôi, khéothậtđấy.”
Nhìn Văn Dụ hình như chỉđimộtmình,hắnhỏi: “đimộtmình à. Tôi có mấy người bạnđangngồi ở trong, có muốn vào uống cùngkhông?”
Văn Dụkhôngbiểu cảm xua tay.
Kỷ An Ninh chỉ thấy bả vai trầm xuống,côbị Văn Dụ ôm.anhcườinói: “khôngđược rồi, tôi tới đóncôấy tan làm.
anhnóilại nhìn Kỷ An Ninhmộtchút, biểu cảm thân mật.
Kỷ An Ninh cụp mắt.
“Lúc nãy hai ngườinóigì thế?” Văn Dụ cố ý hỏi.
Triệu Thần nhìn chằm chằm cánh tayđangôm Kỷ An Ninh của Văn Dụ. So với lần gặp nhau ở nhà ăn kia, lần nay Văn Dụ đúng làđangtuyên bố chủ quyền.
“Cái này à…” Triệu Thần cười giả lả vài tiếngnói, “Cái kia thôi để hôm khác, hôm khác đượckhông?”
“Được.” Văn Dụ thuận miệng khách sáo, cũngkhôngmuốn để ý.
anhgiữ bả vai Kỷ An Ninh, ômcôđira ngoài,điqua khúc cua hành lang, Kỷ An Ninh dừng bước, hơi quay người muốn thoát khỏi cánh tayanh.
“Cảm ơn.”cônói.
Văn Dụ nhìncôdò xét.
Kỷ An Ninh trang điểm. Đèn trong quán hơi tối,khôngtrang điểmthìnhìn nhợt nhạt chẳng khác gì quỷ.côtrang điểmkhôngđậm nhưng gương mặt vốnđãxinh đẹp, trang điểm lên cheđivẻ lạnh lùng ngày thường, thay vào đó là vẻ đẹp diễm lệ.
“hắnta cố tình tới tìm em à?” Văn Dụ hỏi.
“khôngphải.” Kỷ An Ninh trả lời, “hắnta tới đây chơi, trùng hợp thấy em.”
Văn Dụ nhìn chằm chằm vào Kỷ An Ninhmộtlúc, hỏi: “Em rất sợhắn.”
anhthấyrõràng khóe miệngcôđangthểhiệnsựcăng thẳng.
Văn Dụ cảm thấy rất kỳ quặc.
mộttuần trước, Kỷ An Ninh lần đầu tiên gặp Triệu Thần ở nhà ăn, liền toát ra vẻ sợ hãi đối với Triệu Thần. Nhưng lúc đó hai người bọn họrõràngkhônghề quen biết.
Lúc nãyanhnghe thấy Triệu Thần xin số Kỷ An Ninh, hiển nhiên đối với Triệu Thần mànói, lúc trướchắntakhôngbiết Kỷ An Ninh hoặc là chưa quen thân vớicô.
Như vậy Kỷ An Ninhthìsao? Sao Kỷ An ninh lại kiêng dè với Triệu Thần như vậy? Thậm chí vì Triệu Thần mà chủ động gọi choanh.
Nhưng Kỷ An Ninh im lặng, hiển nhiênkhôngmuốn thảo luận về vấn đề này.
Văn Dụ thay đổi ánh mắt, cũngkhôngépcônữa chỉnói: “Emđithay đồđi,anhchờ em ở cửa.”
Kỷ An Ninh nhìn giờ, ngẩng đầunói: “Em còn…” Còn chưa tới giờ tan làm.
“đithay đồ.” Văn Dụ gần như ra lệnh chocô, “anhsẽnóivới ông chủ của em.”
Kỷ An Ninh há to miệng, lại nhắm mắt lại.
Hôm nay Triệu Thầnđãuống chút rượu nên hơi làm càn. Bóng ma từ kiếp trước đối với Kỷ An ninh quá lớn, lúc đối mặt với Triệu Thầncôluôn cảm thấy lo lắng khủng hoảng, dướisựbất an nàycôchọn gọi điện thoại cho Văn Dụ.
Văn Dụkhôngchút do dự lập tức tới đây.
cônhậnanhphần ân tình này, lúc này liền im lặng nghe theo.
Văn Dụ nhìncôđithay đồ,thậtra trong lòng cảm thấy việccôgặp được Triệu Thần biết gọi choanhlàm choanhrất hài lòng.anhquay người tìm quản lý, bảo quản lý gọi giám đốc tới.
Ngheyêucầu củaanh, giám đốc kia cười rạng rỡ: “Văn thiếuđãlên tiếngthìđương nhiên là được,khôngvấn đề gì.”
Văn Dụ đuổi giám đốcđi, lúc đứng ở cửa đợi Kỷ An Ninh, cúi đầu đốt điếu thuốc.
Lúc ngẩng đầu, chợt thấymộtngười thanh niên dáng người thẳng tắp, gương mặt tuấn tú vừa tiến đến, hai người vừa thấy mặt nhau liền giật mình.
“Văn Dụ à?” Dương Bác lộ vẻ tươi cười, cùnganhchào hỏi, “Trùng hợp vậy, tới đây chơi à?”
Văn Dụ cũng giơ lên dáng vẻ tươi cười: “Đúng vậy,anhcũng tới chơi à?”
Kỷ An Ninh vừa thay đồ vừa suy nghĩ về nhân quả kiếp trước.
thậtra tuần trước gặp được Triệu Thần ở nhà ăn, Kỷ An Ninh liền cảm thấy bất an. Bởi vì kiếp trước,côkhônghề biết Triệu Thần. Trường lớn như thế, nhiều sinh viên như vậy,côluônmộtthânmộtmình,khôngbiết nhiều người, chỉ giới hạn mấy người trong lớp.
Triệu Thần là sau khi Văn Dụ rời khỏi trường đột nhiên xuấthiệnbên cạnhcô.
Từ đầu cũng là tặng hoa tươi quà cáp để theo đuổi. Nhưng đến Văn Dụ mà Kỷ An Ninh cònkhôngđổi sắc, huống chi Triệu Thần còn kém Văn Dụ gấp trăm lần.
Tuy rằng Văn Dụ mang chocônhiều phiền phức, nhưng chưa từngthậtsựlàmcôtổn thương.khôngchỉ như vậy, lúccôbị quấy rầyanhcòn ra mặt giúp đỡ.
Vừa bắt đầu so sánh, Triệu Thầnđãlàm người ta cảm thấy chán ghét. Kỷ An Ninh cố gắng tránhhắnta,khôngngờhắnta lại xấu xa tới mức đó.
Kiếp trước,côvà Văn Dụ chưa từng giống như bây giờ, yên ấm mà trò chuyện với nhau. Kiếp trước Văn Dụ cũng chưa từngnóiTriệu Thần từng quấy rốimộtnữ sinh. Nếucômà biếthắnta là loại người này,côsẽtrốn càng xa càng tốt, đề phòng cẩn thận.
Hôm naycôgặp Triệu Thần ở NL,hắncũng giống mấy tên vị khách nam kia, vung tiền rất hào phóng, gọi rất nhiều loại rượu đắt đỏ. Trong quá trình này, Kỷ An Ninh nhận ra Triệu Thầnkhôngphải khách mới của NL,hắnrất quen thuộc chỗ này, chắc chắn là khách quen.
Có nghĩa là ở kiếp trước, trước khi Văn Dụ rời trườngcôkhôngbiết về Triệu Thần, nhưng Triệu Thần có thểđãbiếtcôtừ trước. Có khả nănghắnđãsớm để mắtcôtừ trường học hoặc ở NL.
Vậy tại saohắnta lại chưa từng xuấthiệntrước mặtcô?
Kỷ An Ninh suy nghĩ thêmmộtchút, liền nghĩ tới hay là vì Văn Dụ.
Kiếp trước,côvà Văn Dụ vừa bắt đầuđãđối đầu với nhau rất kịch liệt.khônggiống kiếp này, bởi vìcôôn hòa, Văn Dụ cũng bắt đầu sử dụng thủ đoạn ôn hòa vớicô. Kiếp trước,anhkhônghề che giấu, cứ gióng trống khua chiêng theo đuổicô. Rất nhiều người biết tới.
‘Rất nhiều người’ này cũng bao gồm cả Triệu Thần. Cho nên Triệu Thần vì tránh Văn Dụ chĩa mũi nhọn về phía mình nên cho dù có ý định vớicôcũngkhôngdám lỗ mãng, chỉ dám lén lút mơ tưởng. Tới tận khi Văn Dụkhôngbiết vì việc gì mà rời trường, Triệu Thần mớikhôngthèm kiêng dè gì nữa.
Lúc này mới xảy ra mấy việc phía sau.
Kỷ An Ninh thay đồ xong, thu xếp xong mọi thứ, vừađira khỏi phòng thay đồ, gặp ngay quản lý.
“đivề à? Tạm biệt.” Quản lý vẫy tay vớicô, “Sau này nhớ liên hệ nhé.”
Hôm nay là đêm trước ngày nghỉ lễ, bận rộn hơn bình thường. Quản lý vội vàngnóivớicômộtcâu như vậy, Kỷ An Ninh vừa giơ tay chưa kịp trả lờithìanhtađãđiqua.
Kỷ An Ninh có chútkhônghiểu.
côđeo túi lên,đitới của tìm Văn Dụ, rất nhanhđãnhìn thấy bóng dánganh.
Ngườianhcao ráo, dáng đứng thẳng tắp, rất dễ thấy. Đứng trước ngườianhlàmộtchàng traiđangnóichuyện vớianh, mặc dù vóc người cũng cao, nhưng lạikhôngcó đường cong kiên cố như của Văn Dụ.
Kỷ An Ninh dừng chân, cáchmộtkhoảng quan sát, cảm thấy Văn Dụkhônggiống như lúc bình thường.
Lúc Văn Dụ ở trong trường, xung quanh đều là sinh viên, khá đơn thuần.anhliền buông lỏng, cùng bọn họ vuithìcười giậnthìmắngkhôngkiêng nể gì cả, mặc dùanhtrưởng thành hơn so với mấy người kia, nhưng vẫn giống như thanh niên trẻ tuổi mang theo cảm giác thanh xuân đặc trưng.
Nhưng lúc này,anhđangnóichuyện với chàng trai quay lưng về phíacô, khóe miệngrõràng mang ý cười nhưng ánh mắt lạiẩngiấu chút lạnh nhạt. Bên trong nồng nhiệt che giấusựxa cách, khách sáo đến giọt nước cũngkhônglọt, hoàn toàn trở nên trưởng thành,trênngười được bao bọc bởimộttầng lão luyện già đời.
Văn Dụ như thế này làm Kỷ An Ninh cảm thấy rất xa lạ.
Hiểu biết củacôvềanhquá ít, hoàn toànkhôngrõkhianhra khỏi trường học, ở trước mặt người khác là người như thế nào.
Đúng lúc này Văn Dụ nhìn thấycô,anhnóivới Dương Bác: “Tôiđitrước đây,anhđichơiđi.”
Dương Bácnói: “Được, có thời gianthìchơi bóng với nhau. Tôi cũng rất quen với bọn Lý Hách.”
Văn Dụ cườinói: “Được.”
Hai người sau khinóitạm biệt, Văn Dụ liền vẫy tay gọi Kỷ An Ninh.
Dương Bác vốn muốnđi, nhưng vì động tác tay của Văn Dụ,hắnrất tự nhiên quay về phía Kỷ An Ninh nhìn thoáng qua.
Kỷ An Ninh thấy Văn Dụ gọi mình, liềnđivề phíaanh, vừa bước được hai bước, người con trai vẫn luôn đưa lưng về phíacôđột nhiên quay người lại, lộ ra gương mặtanhtuấn.
Mặt đẹpthìluôn làm người ta nhớ kĩ.
Con ngươi Kỷ An Ninh đột nhiên co lại, dừng bước.
Ngục giam, phòng thăm hỏi.
Cách tấm thủy tinh, Dương Bác cầm điện thoại cười nhạo: “Tên họ Triệu kia và cậu có thù lớn đến mức nào mà cậu lại chạy tới giết chếthắn? May mà cậu tự dưng nổi điên để tôi bắt được nhược điểmkhôngthìchút nữa bị cậu lật lại thế cờ rồi. Chỉ vìmộtđứa congáicó đángkhông?”
Ở phía bên kia, Văn Dụ mặc áo tù, hờ hững nhìnhắnta.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK