Bạch Lộ tính thử, tiền mừng tuổi vẫn cònmộtít, tiền Trần Hạo cho vẫn còn hơnmộtngàn, trích tiền phí sinh hoạt...chậc, tríchkhôngra, bình thường còn phải tiêu nữa! Thế là gọi điện về nhà, nài nỉ nửa ngày, trong nhà lại gửi chocônàng chút tiền.
Tiền góp đủ rồi, Bạch Lộ quyết định muamộtcái laptop mới.
thậtracônàng cómộtcái lap cũ, dùng hồi cao trung, lên đại họcthìmang theo, vẫn dùng được. Nhưng nhìn Kỷ An Ninh và Mạnh Hân Vũ mua laptop mới,cônàng lại thấy thèm.
Tìm lúckhôngcó lịch học,cônàng kéo Mạnh Hân Vũđimua cùng. Haicôđitớimộtcửa hàng gần trường nhất, mặc dù có thể muatrênmạng, nhưng vẫn muốn tự mình xem thử.
Ngoài ý muốn, gặp được người đồng hương của Mạnh Hân Vũ là Vu Hà ở trong cửa hàng.
Bạch Lộ gặp qua Vu Hàkhôngchỉmộtlần, lần này gặp lại, ánh mắtcônàng quét qua từtrênxuống dưới, liền nhìn ra đẳng cấp quần áotrênngười Vu Hàđãtăng tiếnmộtbậc lớn.
Vu Hàđangchọn laptop, thấy hai người liền cười chào hỏi: “Mấy cậu cũngđimua lap à?”
Ba người hàn huyên đôi câu, thảo luận về tính năng lapmộtlúc, sau đó chia ra tự mình chọn máy.
Mạnh Hân Vũ chỉđitheo, Bạch Lộ mới là người mua.cônàng chọn lựamộthồi, do dự giữa hai loại máy.
Mạnh Hân Vũnói: “Tớđivệ sinhmộtlát.”
cônàng vừa rờiđi, Vu Hà bên kiađãchọn xong,nóivới nhân viên bán hàng: “Lấy cho em cái này.”
Bạch Lộ hỏi: “Cậu chọn cái này à?”
“Đúng.” Vu Hànói, “Cấu hình tốt.”
Bạch Lộ đương nhiên biết cấu hình tốt,cônàng do dự là bởi vìcônàng cũng muốn mẫu này, thế nhưng cấu hình tốt cũngđikèm giá cao, vượt dự toán!
Vu Hàkhôngquan tâm lắm, hào phóng xòe tiền mua.
Bạch Lộ rất hâm mộ hỏi: “Giờ cậuđanglàm gì thế, kiếm được nhiều tiền vậy? Hân Vũ đưa tớđilàm gia sư, cuối tuần phải dậy sớm, nhưng tớ mệt chết mất, mấy đứanhỏkia đầu ócrõđần, giảng hai lần cònkhônghiểu. Dạymộthôm tớ cũngkhôngchịu nổi, được có chút tiền, phí thời gian ngủ cuối tuần của tớ.”
Vu Hà lạinói: “Làm gì có việc nào kiếm được nhiều tiền thế. Tớ đâu giống Kỷ An Ninh kia lớp cậu, xinh đẹp như thế, có thể làm người mẫu. Cái đó mớithậtsựđược nhiều tiền.”
Bạch Lộkhôngvui, cảm thấy Vu Hàđanggiấu diếm,khônggiống Mạnh Hân Vũ và Kỷ An Ninh, có cái gì cũng chia sẻ.
cônàngmộtkhikhôngvui, cảm xúc liềnhiệnhết lên mặt. Vu Hà cũng là người tinh ý, lập tức nhìn ra.
“thậtmà.”côtakhôngquen đắc tội với người khác, đànhnóithật, “Tớnóicho cậu này, tớ đây là tiêu trước, vì mua cái lap này tớđãxin khoản vay sinh viên. Tớ cũng đâu có cách nào, chúng tớ cómộtmôn, thầyyêucầu từ kỳ này nhất định phải có lap.”
Bạch Lộ rất kinh ngạc: “Mua máy tính cũng có thể vay?”
“Được chứ. Cậukhôngđể ý à, giờ trong trường có rất nhiều khoản vay, tiềnnhỏ,khônggiới hạn, chỉ cần có thẻ căn cước là được, so với vay sổ sách còn nhanh hơn, siêu thuận tiện.” Vu Hà nhiệt tình giới thiệu cho Bạch Lộ.
Tim Bạch Lộ đập tình thịch.
Dương Viễn dựa vào thành ghế, vừa nhắm mắt vừa nghe Dương Bác báo cáo lại tiến triển mấy hôm nay.
“Em trai rất cứng đầu, quyết cắn chặtkhôngchịu nhả ra.” Dương Bác mỉm cười, “Nhưng theo quan sát của ngườiđiđàm phán, lực lượng nókhôngđủ, nhìn cũng chỉ là phô trương thanh thế thôi.”
nóitới Văn Dụ, Dương Bác mở miệng liền gọimộttiếng ‘em trai’, Dương Viễn nghe được, trong lòng bực bội.
hắnmở mắt ra, nhìn đứa con trước mặt này.
Trình Liên màmộtmỹ nhân, tướng mạo Văn Dụ cũng giống bà ta. Mẹ Dương Bác gương mặt bình thường, nhiều lắmthìcoi như là thanh tú, Dương Bác lại gần như giống y đúc dáng vẻ lúc trẻ của mình.
Đối với hai đứa con trai này,hắnđềukhôngthích.trênthực tế, tên Dương Viễn này, đối với người khác bao gồm cả tình cảm thân nhân đều rất lạnh nhạt.
hắnta chỉ thích chính mình.
“Biết rồi.”hắntanói, “Vậy ngày mai...”
“Ngày mai con có việc.” Dương Bác đánh gãy lờihắnta.
Giọng điệu con trai quá thô lỗ, Dương Viễn nhíu mày.
Dương Bác nhìnhắnnói: “Ngày mai là ngày gì, chắc bốkhôngnhớ đâu nhỉ?”
Dương Viễn liền giật mình, nhíu mày suy nghĩ, làm thế nào cũngkhôngnhớ nổi mai là ngày đặc biệt gì, có chuyện gì quan trọng.
Dương Bác đối với người đàn ông này căn bản là chưa từng kỳ vọng, cho nên cũngkhôngthấy thất vọng.hắnlạnh nhạtnói: “Ngày mai là sinh nhật mẹ con, conđiqua thăm mẹ.”
Dương Viễn giật mình, khóe miệng giật giật, khó khăn lôi ra chút dịu dàng, hỏi: “Bà ấy gần đây thế nào?”
“Nhờ phúc của bố.” Dương Bácnói, “Vẫn sống.”
Hai thằng con này, cả đám đều thân thiết với mẹ bọn nó,khôngbiết cái gì mới là quan trọng,khôngđứa nào theo mình. Trong lòng Dương Viễn đối với chuyện này, rất là bất mãn.
hắnta gọi lại Dương Bácđangđứng dậy chuẩn bị rờiđi: “Tiểu Bác!”
Dương Bác quay đầu lại.
Dương Viễnnói: “Nhớ kỹ, hai chúng ta cùng ngồi chungmộtchiếc thuyền.”
Dương Bác nhún nhún vainói: “Đương nhiên.”
Ánh mắt hai người chạm nhau,mộtngười tâm trạng bực bội,mộtngười như cười màkhôngphải cười.
Người bực bội đương nhiên là Dương Viễn.
Quá nhiều chuyện thoát khỏikhôngchế.
Đầu tiên chính là chuyện Trình Liên chết.
Tất cả đều là lỗi của Dương Bác.
thậtra kế hoạch giả chết của Trình Liên cũngkhôngcó gì quá phức tạp. Bà ta cố tình bày ra nghi ngờ, vu oan hãm hại Văn Quốc An, chẳng qua chỉ là để kéo dài thời gian. Khiến cho ông rơi vào phiền phức, hành động bị hạn chế,khôngkịp thời truy ra tung tích của bà ta.
Trình Liên cũngkhôngcho rằng chút hãm hại ấy có thể làm Văn Quốc An bị sao, bằng khả năng thêm mối quan hệ của Văn Quốc An, ông nhất định có thể thoát thân.
Trình Liên chỉ nghĩ thừa dịp ấy, tranh thủ thời gian phẫu thuật mặt, tạo cho mình thân phận mới, chạy nhanh thoát khỏi Văn Quốc An.
Đối với cuộc sống tương lai, bà ta mơ mộng như người thiếu nữ.
Cái này cũng chẳng có gì, cho dù cuộc sống tương laikhônggiống bà ta mơ ước,thìDương Viễn cũng có thể dỗ dành bà ta.
Người đâm thủng mộng đẹp của Trình Liên chính là Dương Bác.
Dương Bác mặc dù mỗi lần thấy Trình Liên đều há miệng ngậm miệng kêu “Dì Trình”, thực tếhắnhận bà ta thấu xương.
Trình Liênđãđiđến bước này, Dương Bác chẳng buồn kiêng kị gì bà ta,hắnliền ra tay phá vỡ mộng đẹp của bà ta.
hắncho bà ta mấy tấm ảnh chụp. Bên trong đó cómộtít là ảnh chụp chung củahắnvới mấy đứanhỏ, cònmộtít là ảnh mấy đứanhỏchụp cùng mấy người phụ nữ trưởng thành.
“Đây là cái gì?” Trình Liênkhônghiểu. Bà ta nhìn ảnh chụp chung của Dương Bác và mấy đứa trẻ này, mặt mày có mấy phần giống nhau, còn cười hỏi: “Thân thích à?”
“Phảinóilà người nhàthìđúng hơn.” Dương Bác cườinói, “Đều là em trai emgáicon,nhỏnhất là đây, chỉ mới 6 tháng.”
Những đứa bé đó đều là con Dương Viễn.
Trình Liên vẫn cho rằng, mặc dù Dương Viễn vì nối dõi tông đường mới cưới mẹ Dương Bác, nhưnghắnchỉ thích mình bà ta.
Nhiều năm như thế, bà ta chohắnnhiều tiền như vậy,hắnthìcho bà ta tìnhyêuđể chống đỡ về tinh thần.
Tìnhyêunày mặc dù bị Văn Quốc An đè ép, chỉ đành uất ức cầu toàn, nhưng cũng được cho là thuần khiết. Chỉmộtbà mẹ Dương Bác, Trình Liên vẫn có thể tiếp nhận.
Nhưng Trình Liênkhôngchấp nhận việc Dương Viễn lừa gạt bà ta,khôngchịu được Dương Viễnđãcầm tiền của bà ta còn có nhiều phụ nữ như vậy, nhiều con như thế!
Những người phụ nữ kia đều rất trẻ trung, người vừa sinh đứa bénhỏnhất kia, mới vừa tới hai hai tuổi. Làn da bóng loáng, tràn đầy nhựa sống, làm congáiTrình Liên còn được.
Trình Liên nổi điên lên.
Trêni đời nàythậtra cũngkhôngthậtsựtồn tại cái gì là bày mưu tính kế, quyết toán ngàn dặm. Đại đa số thời điểm, mọi chuyện đều là tôi đẩymộtcái,anhđẩymộtchút, mớiđira khỏi kết quả cuối cùng.
Người bị cuốn trong đó, chẳng qua cũng là lôi cuốnmộtcách bị động hoặc nhìn thời thế, đối với cục diện tiến hành lợi dụng mà thôi.
Dương Bác làm như thế, mục đích ban đầu chỉ đơn giản là muốn giải tỏasựcăm hận nghẹn trong lòng nhiều năm.
Ai biết người phụ nữ thời mãn kinh,mộtmụ đàn bà bỏ chồng bỏ con quyết định thay hình đổi dạngsẽthậtsựnổi điên.
Bà ta thế mà lại móc dao ra muốn giết Dương Viễn.
Con dao kia giống với con dao ở Văn gia y đúc, lúc Trình Liên rờiđi, liền mang theo con dao có chứa vân tay Văn Quốc An, bỏ vào túi mangđi.
Dương Bác đương nhiênkhôngthể nhìn Trình Liên giết Dương Viễn,hắnđương nhiên phải giúp Dương Viễn ngăn Trình Liên lại.
Nhưng khihắnnhìn thấy Dương Viễn đoạt được con dao từ trong tay Trình Liên,mộtý niệm trong đầu bỗng nảy ra từ đáy lòng.
Dương Viễn còn chưa kịp phản ứng, liền bị Dương Bác nắm tay, cầm con daotrêntay, đem mũi dao đâm thẳng vào người Trình Liên.
Ngay lúchắnta cònđanghoảng sợ, Dương Bácđãbuông tay ra rút điện thoại, chụp lại cảnh này.
Đứa con trai này, mặc dùhắntakhôngyêuthương nổi nhưng cũngkhôngđể nó thiếu ăn thiếu mặc. Dương Viễnkhôngngờ cómộtngày, bị Dương Bác cắn ngược lạimộtcái.
Cũng may bọn họ có chung huyết thống, Dương Bác cũngkhôngthậtsựđưa Dương Viễn đưa vào ngục giam.
Thứhắnmuốn, chẳng qua là càng nhiều quyền kế thừa, quyềnnóichuyện lớn hơn mà thôi.
Cuối cùng, bọn họ ngồitrêncùngmộtthuyền, chiếc thuyền nàykhôngđược chìm. Nhiều lắm là, tranhmộtchuyến xem ai là kẻ cầm lái.
Văn Dụ tiếp quản nhân lực của Văn Quốc An,mộtbên trình diễn kế phản gián với bố con Dương thị,mộtbên tra tăm tích tiền vốn.
anhgần như quên mất lão Hình.
Lão Hình vẫn luôn cẩn trọng với công việc, mang choanhkết quảhắnđiều tra được.
Rất nhiều tin tức ăn khớp với tin mà Văn Quốc An nắm giữ trong tay.
Tên Dương Viễn này, danh xưng là sinh viên tài năng trường nổi tiếng, thực tếkhôngcó thiên phú trong việc kinh doanh. Tối thiểu nhất, mấy năm đó,hắncầm tiền Trình Liên lập nghiệp mấy lần đều thất bại.
“đãtìm được người năm đó từng hợp tác vớihắn.” lão Hìnhnói, “Hẳn là năm đóhắnlàm giả sổ sách lừa gạtcôTrình.”
Nếu như là Trình Liên sau này, có lẽđãsớm biết trước. Nhưng lúc đó Trình Liên vẫn còn trẻ, cũngkhôngcó kinh nghiệm, thêm bị tình cảm che mờ mắt, Dương Viễn dỗ ngon dỗ ngọt bịa đặt lung tung, Trình Liên cái gì cũng tin, bà ta càng chohắnnhiều tiền hơn.
Lão Hìnhnói: “hắncầm tiền tới vùng Đông Nam Á, sau nàyhắnphát tài cũng bắt đầu từ đây.
Văn Dụ xem tư liệu, kêu “Ồ”mộttiếng, nhíu mày mỉa mainói: “Đột nhiên trở thành người thành đạt.”
“Đúng vậy, quá đột nhiên.” Lão Hìnhnói, “Tôi có mấy chiến hữu cũ, sau chuyển nghề tới biên cảnh Đông Nam, tôi cónóichuyện với họ.”
Văn Dụ ngước mắt nhìnhắn.
Lão Hìnhnói: “Loại phát tài nhanh như này, chắc chắn có liên quan đến buôn lậu ma túy. Sau nàyhắnmở công ty cũng chỉ là xác rỗng.”
Cái này gần giống với phỏng đoán của Văn Quốc An, Văn Quốc An hoài nghi Dương Viễn rửa tiền.
Nhưng trongmộtđống lớn tư liệu, Văn Dụ lại nhìn thấy tấm ảnhmộtngười phụ nữ.
“Đây là ai?”anhhỏi.
“Từanh.” Lão Hìnhnói, “Vợ Dương Viễn, mẹ đẻ Dương Bác.”
Văn Dụ hỏi: “Người này có vấn đề gìkhông?”
Lão Hìnhnói: “Giờđangở bệnh viện tâm thần.”
Câu chuyện máu chó gì đây? Văn Dụ lé mắt.
“Gia cảnh Dương Viễn bình thường,hắnxuất thân từmộttrấnnhỏ, bố là nghệ nhân, mẹ bán đồ ăn vặt.hắnlà con út, phíatrêncòn hai người chịgái, cả nhà đều chu cấp tiền chohắnđihọc.”
“Khoảng chừng bốn năm tháng trước khi bố mẹ cậu kết hôn, Dương Viễn về nhà xem mắt, hai tháng sau liền trực tiếp kết hôn.”
“Từanhchỉ có trình độ cấp hai,khôngcó bằng cấp gì. Hai người bọn họ cả về mặt trình độ lẫn tướng mạo đều chênh lệch quá lớn, bố mẹ và người nhà Dương Viễn đều từng mãnh liệt phản đối, nhưng Dương Viễn vẫn khăng khăng kết hôn với Từanh, cũng cùng đưa tới thành phố lớn.”
“Tính cách Từanhdịu dàng ngoan ngoãn, sau cưới vẫn luônkhôngcó việc làm, chỉ ở nhà làm việc nhà.côta nhanh chóng mang thai, sinh ra Dương Bác.”
“Nghethìrất tốt, sao lại bị bệnh tâm thần?” Văn Dụ hỏi.
Trong lònganhthậtra đâu phảikhôngđoán ra, cái này e là có dính dáng đến Trình Liên.
P/s: đọc tới đây, nhân vật đáng ghét nhất là Bạch Lộ, đua đòi, ích kỷ, hay hóng chuyện, chỉ biết ăn màkhôngbiết làm. Còn Trình Liên chết cũng chẳng oan. Dương Bác cũng có lý do mới hận bố mình và Trình Liên như thế.