“Bà ngoại đâu rồi?” Văn Dụ nhìn thử, hỏi.
“Bàđangngủ trong phòng, em để bà bọc máy điều trị giãn tĩnh mạch.” Kỷ An Ninhnói.
“Ổ điện ở đâu?” Văn Dụ nhìn bốn phía.
Kỷ An Ninh chỉ chỗ choanh,anhđem máy lọckhôngkhí dời đến đó, cắm điện. Đứng thẳng, khoanh cánh tay nghe mấy lọc khí kêu.
“anhngồiđi.” Kỷ An Ninh chỉ ghế sô phanói, “Đợi em dọn bếp rồi cùng qua trường.”
Bây giờcôcó nhiều thời gian rảnh, thi thoảng cũng tới câu lạc bộ kickboxing tham gia huấn luyện, nhưng thứ hai là thời gian tập luyện cố định củacô, đây là thói quen.
“đicái gì nữa, emkhôngthấy tin nhắntrênwechat à?” Văn Dụnói, “Hôm nay gió lớn cấp bảy,khôngai muốn bò ra khỏi ổ đâu,đangquấn chăn trong ký túc xá hết rồi, Trần Hạo thông báo trong nhóm hôm nay nghỉ tập.”
“Hả? Bận suốt nên emkhôngxem điện thoại.” Kỷ An Ninh đứng trong phòng bếpnói.
Văn Dụđiqua, dựa cửa phòng bếp, nhìncôbận rộn.
Đèntrêntrấn bếp có vẻđãdùng lâu, vòng sángkhôngtỏa hết cỡ, dây tóc bị đen. Kỷ An Ninh đeomộtcái tạp dề được tặng miễn phí của hãng nào đó, động tác thành thạo, tẩy rửa chén đĩa.
côbuộc tóc lại thànhmộtcục, tay áo kéo cao, lộ hai cánh tay mảnh khảnh trắng nõn. Dây tạp dề buộc sau lưng phía eo, siết lấy vòng eo tinh tế, chính là thứ Văn Dụyêunhất.
Trong nhà Văn Dụ có dì vừa làm đầu bếp vừa làm nhân viên quét dọn kiêm người chiếu cố việc sinh hoạt hàng ngày, mỗi ngày Trình Liên ở nhà đều vô cùng tinh xảo, trong phòng làm việcthìchính là nữ cường nhân, làmộtbà chủ. Trong nhận thức củaanhvề cuộc sống, cái thân phận vợ với làm việc nhà cho tới giờ chả dính líu quái gì đến nhau.
Cho nên khi nhìn thấy dáng vẻ Kỷ An Ninh đeo tạp dề làm việc, căn bản Văn Dụ chả buồn liên tưởng tới cái gì mà ôn nhu uyển chuyển hay hình tượng hiền thê lương mẫu ấm ấp gì sấc.
Giờ đầy đầuanhlà hình ảnh phòng bếp play.
Dưới tạp dề tinh xảo đương nhiên làkhôngmặc gì cả.
Ôm đểtrênbệ bếp, đôi chân mảnh khảnh tách ra, vòng eo tuyết trắng khẽ cong lên.
Kệ chén bátkhôngngừng lắc lư va chạm, phát raâmthanh thanh thúy có quy luật...
Những hình ảnh nàyhiệnlên trong đầu, yết hầu Văn Dụ bỗng nhúc nhíchmộtcái,đivào phòng bếp,mộtbướcđiqua cửa,đitới túm lấy vòng eo mảnh khảnh của Kỷ An Ninh, thân thế dán sát lại.
Văn Dụ vừa bắt đầu, Kỷ An Ninh liền biếtanhđangnghĩ cái gì,côthấy vô cùng bất lực.
Trong thân thể Văn Dụ như chứamộtngọn núi lửa,mộtngón núi lửađanghoạt động, bất cứ lúc nào cũng có thể bùng nổ...còn thêm tùy chỗ!
Cho nêncôchỉ có thể khống chế được thời gian vàkhônggian ở cùnganh,khôngchoanhcơ hội. Ai biết tự nhiên hôm nayanhlại mò tới cửa.
“Đừng làm rộn, bà ngoạiđangở đây!”cônhỏgiọng quátanh.
“Bà ngoạiđangở trong phòng ngủ, mà giờ bà cũng đâu động được phảikhông?” Văn Dụ cười xấu xa, cúi đầu hôn cái gáy tuyết trắng của Kỷ An Ninh.
Từ bên tai đến gáy Kỷ An Ninh lập tứchiệnlênmộtmảng da gàthậtmỏng, đây là khu vực mẫn cảm củacô. (Truyện edit và đăng tại cungquanghang.com)
côkhôngkhống chế được phản ứng của cơ thể làm Văn Dụ lập tức cứng hơn.
anhcười khẽ bên taicô,nhẹnhàng cắn cổ. Ở chung mấy tháng, Văn Dụđãbiết làm sao trêu chọc Kỷ An Ninh.
Quả nhiên hô hấp Kỷ An Ninh loạn mất hai nhịp, thân thể khẽ run, hướng về trước tránh né.
Mùa đông nêncômặc dày, Văn Dụ đè lên đểcôcó thể cảm nhận được độ cứng của mình.
“Em tránh cái gì!khôngđược tránh!”anhcắn lỗ taicôphàn nàn.
Hormone của mình Văn Dụ cũng đủ lấp đầy cái phòng bếp chật hẹp này rồi.
“Đừng làm rộn, yên nào!” Đầu lưỡi củaanhchui vào taicô, thanhâmcôrun run, “Em, em có chuyện muốnnóivớianh.”
Văn Dụ ngậm lấy vành tai củacô, hàm hồnói: “Emnóiđi.”
Dưới tình huống nàynóilàm sao nổi!
Kỷ An Ninh vội vàng lau khô tay, tách cánh tayanhra: “anhbuông em ra trướcđã.”
Văn Dụ mặt dày: “khôngthả.anhđangở độ tuổi tinh lực tràn đầy đấy, em lại muốnanhphải kìm nén suốt à?”
Kỷ An Ninh: “Văn Dụ!”
Văn Dụ càng mặt dày hơn: “Kêu lớn hơn chútđi.”
Kỷ An Ninh bực mình, nhưng ở chung cũngđãmấy tháng, biết Văn Dụ đối vớicôchỉ ăn mềmkhôngăn cứng.côhạ thấp giọngnói: “thậtđấy,anhđừng làm loạn nữa, tí nữa bà gọi em, emkhôngnghe thấy mất.”
“nóimò.” Văn Dụnói, “Lúc nãy bà ho khanmộttiếnganhcòn ngherõ.”
Loại phòng ở cũ như thế này, tường ngăn cách mỏng như giấy, cáchâmcực kì kém.
Kỷ An Ninhkhôngvùng vẫy,nhỏgiọngnói: “Xinanhđấy...”
Văn Dụ đối với Kỷ An Ninh đúng là chỉ thích ăn mềm.côhạ thấp thái độ như thế này, mềm giọng muốn nhờ,anhliền mềm lòng, nhưngkhôngbỏ được vẫn tiếp tục ‘ức hiếp’cô.
Có thể do Văn Dụkhôngcam tâm, tâm tư chuyểnmộtcái, kéocôxoay người lại, cười xấu xa bắt lấy bàn taycô: “Vậy em phải trấn ananhmộtchút...”
Cái phòng bếpnhỏnhư thế, hai người đều quay người rất khó khăn, bồn rửa bát lại chất đầy nồi bát và tạp vật, vốnkhôngthể làm được gì. Văn Dụ muốn tay ngọc Kỷ An Ninh lao độngmộtchút, giúpanhgiải tỏa.
Suy nghĩthìtốt,hiệnthực là...Lạnh thấu xương.
“Ôi mẹ ơi! Sao tay em lạnh như băng thế?” Văn Dụ kinh ngạc, mấy suy nghĩ bỉ ổi trong đầu trong nháy mắt bay sạch.
anhsờmộtvòi nước, liền hiểu: Em dùng nước lạnh để rửa chén?”
trêntường phòng bếp có treo máy nước nóng, chắc chắn là Kỷ An Ninhkhôngnỡ dùng.anhvừa tức vừa đau lòng.
Nhìnanhkhôngphát tình nữa, Kỷ An Ninh mới thở mạnhmộthơi,nói: “khôngsao đâu, em quen rồi.”
“Quen cái gì mà quen!” Văn Dụ nổi giận, “Còn quen chịu khổ à?”
trênđời này, đương nhiên có nhiều người quen chịu khổ, nhưng chắc Văn Dụ vĩnh viễn cũng chẳng thể hiểu được.
Kỷ An Ninh bất đắc dĩ cườimộttiếng,đangmuốnnóigì đó, Văn Dụ vén áo lên, đem cái tay như hai tảng băng nhét vào trong áo mình.
“Hít ——!"
Dù cho Văn Dụ làmộttên sắt thép cứng cỏi ởtrênsàn đấu kêu cũngkhôngkêu lấymộttiếng, cũng bị lạnh đến hít vàomộthơi! Nhe răng trợn mắt.
“Lạnh!” Kỷ An Ninh cuống quít muốn rút tay lại.
“Đừng nhúc nhích!” Văn Dụ đè taycôlại, kéocôôm sát vào ngực, ghìm chặt, “Coi như là băng hỏa lưỡng trọng thiên.”
“?” Kỷ An Ninh hỏi, “Đó là cái gì?”
“…” Văn Dụnói, “Gần giống với băng hỏa dầu dứa.”
“?” Kỷ An Ninh hỏi, “Đó lại là cái gì?”
Văn Dụ im lặngmộtchút, thở dài: “Hôm nào dẫn emđiănthìbiết.”
“nóidối.” Kỷ An Ninhkhôngtin, “Chắc chắn là mấy cái đen tối* gì đó,anhđừng tưởng emkhôngbiết.”
*gốc là đồ vật màu vàng, kiểu như hoàng thư là sách đồi trụy ấy, mọi người hiểu mà.
Văn Dụ cười đến chấn động lồng ngực: “mộtnửa là vàng…Á?khôngđúng! Dầu dứa cũng là màu vàng, mỡ bò là màu vàng ha ha ha ha ha!”
Kỷ An Ninh chả thấy chỗ nào đáng cười, nhưngcôchắc chắn mìnhnóiđúng.côliền “Hừ”mộttiếng.
Tiếng ‘Hừ’ mềm mại, có chút hờn giận tiến vào trong tai Văn Dụ làm cả lònganhđầy ngứa ngáy. Tiểu bảo bối An Ninh củaanh, cho tới giờ cũngkhôngbiết bản thân trong lúc lơ đãng luốn rất quyến rũ. (Truyện edit và đăng tại cungquanghang.com)
anhlại suy nghĩ linh tinh, cúi đầu cọ đỉnh đầu Kỷ An Ninh, dính nhớpnói: “Em dùng dầu gội gì vậy? Mùi thơm quá.”
Kỷ An Ninh quyết tâm muốn phá hỏng bầukhôngkhí mập mờ kiều diễm này,nói: “Là do lỗ mũianhcó vấn đề đấy.”
Văn Dụ: “?”
“rõràng cả phòng đầy mùi nước rửa chén.” Kỷ An Ninhnói.
Văn Dụ cómộttrái tim kiên cường như sắt thép.anhkêu “Sách”mộttiếng, biết là Kỷ An Ninh cố ý,khôngđể ý đến hành vi sát phong cảnh này củacô, tự mình cúi đầu cọ cọ.
Nhưng lúc này bầukhôngkhíđãan toàn hơn.
“Văn Dụ.” Kỷ An Ninh tựa đầu vào vaianhyên tĩnh hai giây, mở miệng hỏi: “Tiền Hạo Nhiên là bạn củaanhà?”
Văn Dụ dừng động tác lại, đứng thẳng, buông lỏng cánh tayđangghìm Kỷ An Ninh.
Kỷ An Ninh cuối cùng cũng có chútkhônggian độc lập, ngẩng đầu nhìnanh.
Văn Dụ nhíu mày hỏi: “Tôn Nhã Nhàn khoe khoang trước mặt em à?”
Trong lònganhnghi ngờ Tôn Nhã Nhànđãnóigì đó, cố ý lừa dối Kỷ An Ninh làmcôhiểu lầm quan hệ giữaanhvàcôta.
“khôngcó.” Kỷ An Ninh phủ nhận, “Em thấy ảnhcôấy đăng, trong bức sefile cómộtngười nhìn rất quen mắt, em nhìn kỹmộtchút, chắc là Lý Hách.”
Lý Hách lớn tuổi hơn nhiều, rất chững chạc, khí độ bất phàm, làm người ta gặp rồi rất khó quên. Kỷ An Ninh vừa nhìn ảnh lập tức nhận rahắn.
Lý Hách là bạn Văn Dụ, Tiền Hạo Nhiên cũng ăn chơi với Lý Hách, Kỷ An Ninh vừa nghĩ liền hiểu.côchỉ thấy kì lạ là Tiền Hạo Nhiên người có tiền lại còn là tinhanhtốt nghiệp Cambridge như vậy, nếu như kiếp trước Tôn Nhã Nhàn quen biết, tại sao tới giờ cũng chưa từng nghe qua.
thìra là thế.
“Em đúng là rất nhạy bén.” Văn Dụ cười bóp mặtcô, nhìn biểu cảm nghiêm túc củacô,anhcười càng vui vẻ hơn, “Ghen rồi? Đừng có đoán mò. Đúng làanhdẫn Tôn Nhã Nhàn tới, nhưnganhkhôngcó quan hệ gì vớicôta.”
Kỷ An Ninh hỏi: “Saoanhlại giới thiệu cậu ta với bạn củaanh?”
“côta làm phiềnanh.” Văn Dụ lơ đễnhnói, “anhnghĩ cho dù dáng dấp củaanhcũngkhôngtệ cũngkhôngthể làmcôta si tình tới mức ấy,nóicho cùngkhôngphải là muốn tiếp xúc với vòng cao hơn à?anhliền chocôtamộtcơ hội chứ sao. Cuối tuần mọi người vui chơi với nhau,anhliền dẫncôta tới. Sau đócôta liền vừa ý với người bạn này củaanh.”
Văn Dụ cho rằng cách giải thích này hợp tình hợp lý, cũng phù hợp với tác phong, tính cách của mình.
Nhưng Kỷ An Ninh quan sát ánh mắt củaanh,nói: “Emkhôngtin.”
Văn Dụ có chútkhôngbiết làm sao, hai tay chống tủ bát, hơi cúi người, vô cùng nghiêm túcnói: “Em phải tinanh,anhvớicôtakhôngcó gì cả.”
Kỷ An Ninh nhìn chằm chằm vào ánh mắt củaanh, như muốn nhìn sâu bên trong là cái gì.
“Em,khôngphảikhôngtinanhvới cậu ta,”cônói, “Cho dù nhìn qua làanhđanggiúp cậu ta.”
Văn Dụ liền giật mình. (Truyện edit và đăng tại cungquanghang.com)
Kỷ An Ninhnói: “Emkhôngtin,anh, có lòng tốt như thế.”
Trong phòng bếp bỗng yên tĩnh, ngay cả tiếng kim rơi cũng có thể ngherõ.
Hồi lâu, Văn Dụ cúi người thấp hơn, trong mắt chỉ có Kỷ An Ninh.
Bị bức bách dưới áp lực củaanh, lưng Kỷ An Ninh dán vào tủ bát,khôngthểkhôngnghiêng về đằng sau.
“Giờanhmới pháthiện. Em…” Khóe miệng Văn Dụ chậm rãi nhếch lên, lộ ra vòng cung cực kì vui sướng cười, “Sao lại hiểuanhnhư vậy nhỉ?”
Kỷ An Ninh nhìn thẳng vào mắtanh.
Tròng mắt củacôlạnh lẽo, trầm tĩnh, theo Văn Dụ mànóithìđây làmộtphần độc đáo liễm diễm. Làmanhmáu nóng sôi trào.
anhkhôngngờ Kỷ An Ninh hiểuanhtận xương như thế.
Nếu Kỷ An Ninh xemanhlàmộtđại thiện nhân sống như Lôi Phong*,thìanhđúng là vô cùng đau đầu.côbiếtanhlà người như thế nào, làm lỗ chân lông cả ngườianhđều thư sướng.
*Lôi Phonglàmộtchiến sĩ của quân giải phóng Nhân dân Trung Quốc. Sau cái chết của mình, Lôi Phongđãđược hình tượng hóa thànhmộtnhân vật vị tha và khiêm tốn,mộtngười hết lòng với Đảng Cộng sản, chủ tịch Mao Trạch Đông và nhân dân Trung Quốc. Lôi Phong được miêu tả nhưmộtcông dân kiểu mẫu và quần chúng nhân dân được cổ vũ học theo lòng vị tha, khiêm tốn, và hết đời hiến dâng của Lôi Phong.
Kỷ An Ninh buồn buồnnói: “anhvốn chẳng phải người tốt lành gì.” Đây là lờinóithật.
Văn Dụ bật cười, hônnhẹlên môi mềm củacô: “Đúng,anhlà người xấu, người xấu nhưanhchuyênđiăn mấycôbé tốt như em.”
Kỷ An Ninh trợn mắtmộtlát, ngước mắt hỏianh: “Văn Dụ, rốt cuộcanhmuốn làm gì với Tôn Nhã Nhàn.”
“khônglàm gì cả.” Văn Dụ nhún nhún vai, “anhchỉ mangcôta tới buổi tụ họp bạn bè thôi.”
Kỷ An Ninh có chút khó khăn hỏi: “Bạn bè củaanhđangchơi đùa với cậu ta sao?”
Khóe miệng Văn Dụ mỉm cườinói: “Ai mà biết được.”
Trả lời hờ hững, lại cực kìkhôngchịu trách nhiệm.
Sống lưng Kỷ An Ninh lạnh toát.
P/s: Thấy chưa, nam chính nhà người ta thấygáirửa bát là nghĩ tới vợ hiền, vớianhnhàthìméo liên quan gì, chỉ được cái t*ng trùng lên não là giỏi.