Nguồn: Cung Quảng Hằng
Lưu tỷ quay ra phàn nàn với đồng nghiệp cùng tổ: “Tiểu Kỷ mới tới kia đúng là quá kiêu ngạo, giới thiệu cho người có nhà có xe mà còn chướng mắt. Chỉ là người ngoại tỉnh,khôngbiết có hộ khẩu ở đâykhôngmà còn kén cá chọn canh!”
Lời này bị Tôn Mộng Như cùng phòng nghe thấy, cười lạnh: “Chị Lưu à, chị lại giới thiệu cho người ta Tạ Đỉnh, bốn mươi tuổi bụng bia, ly dị còn mang theo con đấy à?”
Thù giữa Tôn Mộng Như và chị Lưu này kết từ hơnmộtnăm trước. Khi đó, Tôn Mộng Như mới hai mươi bảy tuổi, làmộtcôgáihào hoa phong nhã, muốn năng lực có năng lực, muốn tướng mạo có tướng mạo, cũng vì hơi lớn tuổi, trong lòng chị Lưu liền tính là “hạ giá”. Chị Lưu nhất quyết phải giới thiệu chocôtamộtngười đàn ông bốn mươiđãli dị, chính là người Tôn Mộng Nhưnóiđến, Tạ Đỉnh bụng bia còn mang con riêng.
Tôn Mộng Như chửi chị ta ngay tại chỗ.
Hai người kết thù từ đó.
Chị Lưu cứng cổnói: “Sao tôi lại thiếu mắt nhìn thế chứ? Tiểu Kỷ mới bao nhiêu tuổi, vừa tốt nghiệp, trong veo như nước, tôi giới thiệu cho người còn chưa tới ba mươi đấy! Điều kiện tốt!”
Tôn Mộng Như cười lạnh: “Giới thiệu chocôbé vừa mới tốt nghiệpmộtngười gần ba mươi, đúng là rất có mắt nhìn.”
Đồng nghiệp kia đứng bên ba phải, đúng lúc thấy Kỷ An Ninh vừa nãy bị pháiđilấy tài liệu,đangômmộtchồng tài liệu vừa in xong trở lại, hai người mới chịu im lặng, lặng lẽ làm việc.
Tan làm, tất cả mọi người thu dọn đồ đạc chuẩn bị rờiđi.
Kỷ An Ninh dọn dẹp mặt bàn.
Chị Lưu sấn tới hỏi: “Tiểu Kỷ, emđangtrọ ở đâu?”
Kỷ An Ninh tạm hoãnmộtchút,nói: “Em ở phía Bắc, chỗ Bắc Sa.”
Chị Lưu hỏi tiếp: “Emđitàu điện ngầm à?”
Kỷ An Ninhnói: “Chồng em tới đón.”
Đầu năm nay, nam nữ trẻ tuổinóichuyệnyêuđương đều gọi nhau là vợ chồng.
Chị Lưu rấtkhôngvuinói: “Hóa ra em có bạn trai rồi.”
Kỷ An Ninh: “...”
Ra trường, đúng là vào xã hộisẽgặp những ngườikhôngtưởng được, quái gở.
Kỷ An Ninh cùng mấy đồng nghiệpđithang máy xuống lầu,côở trong thang máy nhận điện thoại của Văn Dụ: “Vợ ơi, đường hơi kẹt, em đợianhthêm mấy phút.”
Ra khỏi văn phòng,côdừng lại ở cửa ra vào,nóitạm biệt với đồng nghiệp.
“khôngđià?” Đồng nghiệp hỏi.
“Chồng emnóiđangkẹt xe, bảo em đợimộtlúc.” Kỷ An Ninhnói.
Mấy đồng nghiệpnóitạm biệt vớicô, rồi đường ai nấyđi.
Tròng mắt chị Lưu đảo quanh, kéomộtnữ đồng nghiệp khácnói: “đi, mờicôđiuống sữa chua.”
Kéo đối phương đến quán tạp hóa bên đường, mua hai chai sữa chua, đứng ở ven đường uống,khôngđi.
Đồng nghiệp này có quan hệ tốt với chị ta, nhìn ra điểm kỳ lạ, hỏi chị ta: “Làm gì thế?”
Chị Lưu bĩu môinói: “Kỷ An Ninh kia, tôi có lòng tốt giới thiệu đứa em họ của chồng cho, có nhà có xe,côta còn chướng mắt. Tôi muốn xem thử bạn traicôta kiếm là dạng gì?”
Đồng nghiệpnói: “côxemcôta xinh đẹp thế kia, chắc chắn ánh mắt rất cao.”
Chị Lưunói: “Xinh đẹpthìcũng chỉ là người ngoại tỉnh.” Chị ta cảm thấy dân bản địa mới ưu việt hơn.
trênphổ nhân duyên của chị ta,côgáixinh đẹp giống Kỷ An Ninh mà ở nơi khác, nếu như thông minh,sẽtìmmộtngười bản địa có hộ khẩu trong tỉnh. Nhưngkhôngloại trừ mấycôgáingốc nghếch, ngu ngơđitheo trai nghèo,khôngnhàkhônghộ khẩu giống mình, hai người cũng nhau chịu khổ dốc sức làm.
Chị Lưu cảm thấy cảm thấy Kỷ An Ninhkhôngbiết chỗ tốt kia là kiểu người sau.
Chị ta suy nghĩ, đợi chút nữa nếu trông thấymộtcậu trai nghèo bước từtrênxe buýt xuống, chị ta nhất định phải tìm thời gian để chỉ điểmcôbé ngốc này.
đangsuy nghĩ, đồng nghiệp bỗng lấy cùi chỏ húc chị ta: “Mau nhìn mau nhìn! Wow!”
Chị Lưu quay sang nhìn, làmộtchiếc xe thể thao đứng cách trạm xe buýt khoảng mấy mét.
Dùkhôngbiết là hãng xe gì, nhưng dòng xe này quá phong cách, vừa nhìn liền biết đây là xe sang. Có người thậm chí còn lấy điện thoại ra chụp lén.
Nhưng chị Lưu chỉ nhìn hai cái,đãkhônghứng thú, quay đầuđi. Chịđãgià đời, lớn hơn tuổi đồng nghiệp cảmộtđoạn, trong đầu đều là củi gạo dầu muối tương dấm trà, ngữ văn toán họcanhngữ tiểu thăng sơ, đối với mấy thứ nằm ngoài cuộc sống mình,khônghứng thú.
Cũng đâu phải làcôgáinhỏ, còn cả ngày ảo tưởng cái này cái kia.
Lực chú ý của chị ta vẫn đặttrênngười Kỷ An Ninh. Chị ta thấy Kỷ An Ninh đứngtrênbậc thang văn phòng, bỗng nhiêntrênmặthiệnlên tươi cười sáng rỡ, nhanh chóngđixuống.
Ánh mắt chị Lưu chuyểnmộtcái, quả nhiên có xe buýt vào trạm, cửa xe mở ra, có mấy ngườiđixuống nhìn trẻ tuổi, khoảng hơn hai mươi. Đâu là bạn trai Kỷ An Ninh nhỉ?
Đồng nghiệp liên tục huých tay chị Lưu: “Mau nhìn mau nhìn mau nhìn!”
Cửa xe thể thao màu đen nhấc lên,mộtngười đàn ông dáng cao chân dài bước xuống xe, thu hút bao nhiêu ánh nhìn.
Âu phục phẳng phiu, áo sơ mi trắng, áo chẽn màu đen phẳng có hình. Chân dài bước xuống xe, đứng đó, khí thế cứ tự nhiên mà khuếch tán.
Mỗimộttế bàotrênngười đàn ông này nhưđangnóicho người khác biết “Tôi khác mấy người”.
“hắn,hắnlà minh tinh điện ảnh à? Sao tôikhôngcó ấn tượng nhỉ?” Đồng nghiệp trợn mắt há mồm. Mặc dù lúc nhìn thấy cái xe kia,đãtự động ảo tưởng trong đầu rằng ngồi trong chiếc xe đó làmộtngười đàn ônganhtuấn,khôngngờ cửa xe mở ra,hiệnthực cách siêu xa ảo tưởng.
Cho dù là chị Lưu làmộtphụ nữ trung niên ngâm mình trong củi gạo dầu muối, cũng bị thu hút, quên mất việc chú ý tới Kỷ An Ninh.
Chị ta nhìn chằm chằm vào thanh niên khí thế mạnh mẽ lại đẹp traiđangđứng cạnh xe.
Theo sát là Kỷ An Ninh tạm thời bị quên lãng, nhào vào ngực củaanh.anhmộtphát đón đượccô, cứ ôm rịt lấy, hai người đều nở nụ cười thân mật ngọt chết người.
Người đàn ông trẻ tuổi còn cúi đầu hôn Kỷ An Ninhmộtcái, mới buôngcôra.khôngbiếtanhnhấn chỗ nào, bên cửa xe kia cũng được nâng lên, tayanhđể phíatrên, cẩn thận che chở cho Kỷ An Ninh ngồi vào trong xe, mới đóng cửa xe lại.
Tới tận khi chiếc siêu xe đen ấy ầm ầm biến mất, chị Lưu vẫn còn ngơ ngác há miệng...
Giống nhưđangnằm mơ vậy.
Người đàn ông như vậy, xe như vậy, cuộc sống như thế, sao có thể... Xuấthiệntronghiệnthực tràn ngập khói lửa này chứ?
“Sao rồi?” Văn Dụ hỏi, “Có quenkhông?”
Kỷ An Ninhnói: “Cũng được, học đượckhôngít. Trải nghiệm thực tế khác xa sách giáo khoa.”
Văn Dụnói: “Đương nhiên rồi. Học ở đại học chỉ là kiến thức cơ sở, thực tế thế nào phải từ từ tìm hiểu.”
“Nhưng mà, ấn tượng sâu nhấtkhôngphải là công việc của bản thân.” Kỷ An Ninhnói, “Văn phòng đúng là rất phức tạp, chia làm mấy bên.”
Làm vợ của Văn Dụ, Kỷ An Ninh cũngkhôngmuốn ở nhà làm nội trợ,côrất lo lắng nếu cứ sống vô ưu vô lokhôngmục tiêu,sẽđánh mất bản thân.
côđề nghị đượcđilàm việc, cả bố chồng lẫn chồng đều đồng ý.
Văn Dụ định xếpcôvào tổng bộ của tập đoàn, chocômộtchức vị nhàn tản, có mặt mũi lạikhôngmệt, quan trọng nhất làcôcó thể dồn tâm tư vào làm việc.
Bố chồng còn khoa trương hơn,nóinếucôcó hứng với cái gì,sẽmở chocômộtcông ty đểcôchơi. Lỗ tiền cũng chả sao.
Nghe đúng là rất có sức hấp dẫn. Cũng may Kỷ An Ninh có độ tự chủ cao, biết mình đáng bao nhiêu cân lượng, xinđicơ sở để rèn luyện, học tập.
Nếucômuốn lên cao hơn, bọn họ có thể chocôchức vụ như Chủ tịch danh dự quỹ phúc lợi công ích của tập đoàn, hoặc chocôtiền, biếncôthành nhà đầu tư, rót tiền vào lĩnh vực mình thích,côvui là được.
cômuốnđitới thực địa, bọn họ cũng chocôcơ hội, đểcôchuyển tới cơ sở,đimộtvòng tới từng công ty, từng bộ phận, học tập kiến thức. Sau này chính thức chuyển tới công ty, làmmộtsố việc thực tế.
Tóm lại là tùycô.
“Chính trị văn phòng đều như thế. Cơ sở vẫn còn đơn giản, có chút ngáng chân thôi. Càng lên cao càng nhiều người có đầu óc. Sao, sợ rồi?” Văn Dụ hỏi.
Kỷ An Ninh cườinói: “Cũngkhôngcó. Chắc dokhôngliên quan đến lợi ích, em chỉ đứng ngoài cuộc xem thôi, nhìn cũng thấy thú vị, mới nghĩ tới vài thứ. Ngược lại là sinh viên mới nhận chức khóa này, em thấy bọn họ rất khó xử. Muốn cố gắng làm việc, lại bị mấy việc này làm ảnh hưởng.”
“Cựu thần trong công ty nhiều,khôngtránh được việc kéo bè kết phái.” Văn Dụnói, “Lúc bố giao lại choanhcónói, để choanhra tay chỉnh lại. Vừa hay mượn hai chúng ta giao tiếp, đemmộtnhóm lão già ỷ thế kia đáđi. Đám người nàyđi, người phía dưới cũng im theo. Bọn họ chính là căn nguyên.”
anhlại hỏi Kỷ An Ninh: “Khi nàothìem chuyển đến tổng bộ?”
Kỷ An Ninh lại muốn ở lại học thêm nhiềumộtchút.
Văn Dụ phiền muộn, phàn nàn: “Phòng làm việcanhđãchuẩn bị tốt cho em rồi, cùngmộttầng vớianh, như thế mỗi ngày đều có thể gặp nhau, khi nào em tới đây.”
Cònnóithêm: “Phòng xép bên trong văn phòng em là phòng trẻ em, chúng ta có thể mang theo Quân Quân tới công ty.”
Công việc như này, ban ngày cũng có vợ con trái ôm phải ấp, đẹp làm sao!
Kỷ An Ninh liếc mắt: “Bố chịu đểanhđưa Quân Quân tới công ty à?”
Văn Dụ: “...”
Chắc là...khôngchịu đâu nhỉ?
Hai người nhanh chóng về nhà, dì giúp việc cười tủm tỉm mở cửa: “Về rồi à.”
Văn Dụ hỏi: “Bố cháu đâu rồi?”
Dì giúp việcnói: “Cònđiđâu chứ,đangở phòng vui chơi.”
Văn Dụ và Kỷ An Ninh về phòng thay quần áo trước, dắt tay nhau đến phòng vui chơi.
Cửa khép hờ, hình như còn nghe được tiếng Văn Quốc Anđangnhỏgiọng cổ vũ: “Cố lên! Quân Quânthậttuyệt! Thêm chút nữa! Sắp tới rồi!”
Văn Dụ và Kỷ An Ninh quay sang nhìn nhau, lặng lẽ đẩy cửa ra xem. Văn Quốc Anđangchổng mông lên, hai tay đẩy ra, chống bàn chân của Quân Quân, ra sức hỗ trợ bé bò về phía trước.
Quân Quânđãbảy, tám tháng tuổi, bắt đầu học bò. Nhưng nếu đằng saukhôngcó chỗ mượn lực, bé mà hơi dùng sức,sẽbò tụt về đằng sau. Cho nên Văn Quốc An phải đỡ cho bé ở đằng sau.
“Cố lên! Cháu làm được mà!”
“Còn thiếumộtchút nữa!”
“Quân Quân siêu tuyệt!”
Mặt đất bị lau cả mảng lớn, phía trước cách khoảng nửa mét có đặtmộtmón đồ chơi rực rỡđangphát raâmthanh.âmthanh đó hấp dẫn Quân Quân, dụ bé cố gắng bò tới phía trước.
Văn Dụ và Kỷ An Ninh nhìn Quân Quân dướisựkhích lệkhôngngừng của Văn Quốc An,anhdũng bò về phía trước...hẳn hai mươi cm.
Nước miếng trượt theomộtđường.
Vậy mà Văn Quốc An còn cảm thấy cháugáimình siêu giỏi!
Chị trông trẻ bị cưỡng chế,khôngcho phép quấy rầy thời gian đẹp đẽ của hai ông cháu, ngồi xếp bằng ngay bên cạnh mà nhìn.
Văn Dụ/Kỷ An Ninh: “...” Hình ảnh này cũng rất đẹp đấy.
Cái mông Văn Quốc An vểnh cao cao, Văn Dụ lo cho cái eo ông,đivàonói: “Bố, ăn cơm thôi.”
Lúc đó,anhlàm chuyểnsựchú ý của Quân Quân. Tiểu nha đầu quay đầu nhìn lại, thấy bố với mẹ, lập tức mắt sáng rực lên, miệng kêu y y nha nha, đòi bế.
Văn Dụđitới, cúi người,mộttay ôm Quân Quân lên, nâng hai cái, rồi giao cho Kỷ An Ninh, vộiđitới đỡ Văn Quốc An, lão đầu tử vẫnđangvểnhtrênmặt đất kia kìa.
Văn Quốc An và Quân Quân vất vả cố gắng cả buổi, còn thiếu hai mươi ba mươi cm nữa là thắng lợi, lại bị Văn Dụmộtphát cắt đứt.
Văn Quốc Ankhôngvui, vô cùngkhôngvui.
Nhưng Kỷ An Ninh tươi cười dịu dàng, gọi ông: “Bố ơi, ăn cơm thôi.”
Lửa giậnkhôngđược trút lên con dâu, chỉ đành lẩm bẩm, nhìn Văn Dụ đủ kiểukhôngvừa mắt.
Buổi tốiđingủ, Văn Dụ nhìn chằm chằm trần nhà, hai mắt đăm đăm.
Kỷ An Ninh thấy lạ mới chọcanhmộtcái: “Sao thế?”
Văn Dụ rơi vào bi thương: “anhthất sủng rồi.”
Kỷ An Ninh: “...”
Văn Dụ bi thốngnói: “Người bốanhyêunhấtkhôngcòn làanhnữa!” (đọc tý tưởng cung đấu)
Kỷ An Ninh cười vỗanhmộtcái: “đitranh giành tình cảm với congái,anhhay nhỉ!”
Văn Dụ lẩm bẩm trở mình, ôm lấy Kỷ An Ninh: “anhmặc kệ, dù sao giờ chỉ có mình em mới an ủi đượcanh.”
Lại ăn vạ như chú chó.
Kỷ An Ninh bất lực, hỏi: “anhmuốn an ủi thế nào?”
Văn Dụnói: “anhmới mua món kia...”
Kỷ An Ninh nhắm mắt: “Món kiakhôngđược!”
Mấy cái khácthìthôiđi, món đó đúng là quá xấu hổ!
Văn Dụ cắn lỗ taicônói: “Mặcđimà. Cái đuôi lông xù... Rấtthật...”
“Em xemanhở trong nhà đáng thương biết bao nhiêu.”anhnhẹthổi hơi vào tai Kỷ An Ninh, “Ông nộiyêucháugái, congáiyêumẹ,anhyêuvợ mình, bố và congái. Em xem xem xem, chỉ cóanhkhôngcó aiyêu...”
anhvừanói,mộtbên đầu ngón tay vừa vẽ vòng tròn nơi mẫn cảm củacô.
Mặc dùđãlàm bố, công phu trêu chọc của tiểu Văn tổng chưa từng gác lại, kỹ nghệ thậm chí càng thêm tinh tiến.
Kỷ An Ninh bịanhănkhôngcòn mảnh vụn, cuối cùng vẫn bịanhdụ mặc vào.
Cái đuôi lông xùkhôngchỉ đơn giản là trang trí, mỗi lần quét qua đều tạo kích thích mãnh liệt.
“Bảo bối~” Văn Dụ gặm Kỷ An Ninh,nói, “Sinh con xong, của em lớn hơn rất nhiều...”
Kỷ An Ninhđangbày ra tư thế xấu hổ, hưởng thụ cực hạn khoái cảm, chỉ có thể vỡ vụn dưới thânanh.