• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tay chân Kỷ An Ninh như nhũn ra, chống đỡ nhảy mấy lần, mới chống được lan can đá, nhấc chân đứng lên.
Làn da cảm nhận được cái lạnh buốt của lan can đá, lạnh đến đau buốt. Kỷ An Ninh biết cảm giác rơi xuống đáng sợ ra sao. Kiếp trướccôđãtrải nghiệm qua.
Bà ngoại, đợi cháu với.
Kỷ An Ninh nhắm mắt lại, hướng về phía ngoài ngã xuống.
Cánh tay cường tráng mạnh mẽ của người con trai, trong nháy mắtđãôm lấycô! Mạnh mẽ kéocôxuống khỏi lan can đá!
“Kỷ An Ninh!” Văn Dụ đỏ ngầu cả mắt, “Em điên rồi!”
Văn Dụ kéo Kỷ An Ninh vào phòng khách ấm áp, cạchmộttiếng đóng lại cửa thủy tinh sát đất, ngăn cách khí lạnh bên ngoài.anhquỳtrênmặt đất, đem Kỷ An Ninh ôm vào trong ngực.
Cả người Kỷ An Ninh lạnh cóng, tay chân cũng như khối băng.cônằm trong ngựcanh, đờ đẫn dựa vàoanh,khôngcó chút tức giận.
Văn Dụ cảm thấy rất sụp đổ.
Dù Kỷ An Ninh đánhanh, mắnganhđều được. Đừng như vậy, đừng như vậy!
anhsờ châncô, như tảng băng.côchỉ mặc mỗi cái áo ngủ mỏng manh, đứngtrênban công hứng gió lạnh.
Bây giờđanglà tháng hai!
Cả chân lẫn taycôđều lạnh buốt, cả người cũng lạnh buốt.
Văn Dụ dùng lực, đứng dậy đemcôbế lên, xông về phía nhà vệ sinh trong phòng ngủ, ômcôvào phòng tắm.
Mở chốt, nước nóng dội từtrênđỉnh đầu xuống.
Kỷ An Ninhkhôngkêu lên tiếng nào, ngay cả tiếng kêu sợ hãi cũngkhông,côchỉ giơ tay ôm lấy đầu, co người lại.
Văn Dụ cởi quần áo của mình ném xuống đất, đẩy Kỷ An Ninh đứng dưới nước nóng xối ướt sũng, sau đó kéo áo ngủtrênngườicô.
Kỷ An Ninh ôm lấy thân thể mình, co lại đến góc tường. Tóc ẩm ướt từng sợi cheđikhuôn mặt, từ trong khe hở lộ ra đôi mắt, ảm đạm vô thần, giống như mấtđikhả năng phản ứng với thế giới bên ngoài.
Văn Dụ đem vòi hoa sen cầm trong tay, từng bước kéocôtừ trong góc ra, kéo vào trong ngực mình, nghiến răngnói: “Em muốn làm gì? Em điên rồi sao? Kỷ An Ninh! Emnóichuyện choanh!”
anhdùng nước nóng tưới lêncô, từ đầu tới chân, đều đều tưới qua thân thểcô, tới tận khi ngườicôấm lên,mộtcâucôcũngkhôngnói.
Trong phòng tắm phủ kín hơi nước.
Treo vòi hoa sen lại, Văn Dụ đem Kỷ An Ninh cẩn thận ôm vào ngực.
“Kỷ An Ninh,nóichuyện,nóichuyện đượckhông?” Văn Dụ khóc, “Kỷ An Ninh, xin lỗi,anhxin lỗi...”
Lông mi Kỷ An Ninh rung động, ngước mắt lên.
cômuốnnóigì đó, hé miệng, chỉ phát ra tiếng “A”, khàn giọng, khó nghe.
“Emnóicái gì? Em muốnnóicái gì?” Văn Dụ ôm lấy mặtcôhỏi.
“Em đánhanhđi! Cắnanhcũng được.”anhnắm lấy taycôđành về phía mình,anhkhócnói, “Em đừng như vậy. Bà ngoạiđirồi, em vẫn cònanhmà!”
Kỷ An Ninh có rất nhiều lời muốnnóivớianh, lạikhôngthểnóira.
côrơi lệ, kiễng chân lên hôn người con traiđangở bên bờ sụp đổ này.
Văn Dụ cũng rơi nước mắt,anhôm Kỷ An Ninhthậtchặt.
Chỉ trong hai ngày ngắn ngủi, vận mệnh đem hai người trẻ tuổi bọn họ lật qua lật lại mà đùa bỡn, để linh hồn bọn họ đau đớn mỏi mệt.
Bọn họ ôm lấy nhau,khônggiống hai sinh mạng truyền cho nhau ấm áp, mà giống với hai cái xáckhônghồnđanggặm cắn máu thịt đối phương.
Văn Dụ vốn sốngmộtmình, nhưng lại có cái giường rất lớn.
Thời điểm đau đớn, Kỷ An Ninh cũng chỉ phát ramộttiếng “A” ngắn ngủi, sau đókhônglên tiếng.
Văn Dụ cũngkhôngchiếm được vui vẻ. Thân thể củaanhcũng đau.
Nhưng bọn họ vẫn cố chấp chiếm hữu lấy nhau.
Di động Văn Dụ kêu rất nhiều lần, nhưnganhkhôngnhận.
Điện thoại Kỷ An Ninh ngẫu nhiên vang lên,côcũngkhôngnhận.
Hai ngườikhôngquan tâm, cách ly khỏi thế giới, trong gian phòng đen tối,khôngbiết ngày đêm mà làm tình.
trênmặt đất ném đầy bao cao suđãdùng qua, trong phòng đầy mùi tanh nồng, ngay cả hệ thống thanh lọckhôngkhí cũngkhôngthể lọc hết mùi hương khác thường này.
Kỷ An Ninh bị khát tỉnh,cômở mắt ra.
Cả ngườiđangnằm trong ngực Văn Dụ. Hai người đềukhôngmảnh vải che thân, lấy trạng thái nguyên thủy mà ôm nhau cùngmộtchỗ.
Kỷ An Ninh muốn ngồi dậy. Cánh tay Văn Dụ bỗng nhúc nhích, muốn ômcôlại mềm mại bất lực.
Văn Dụ chống người ngồi dậy, trong mờ tối nhìn Kỷ An Ninh bò xuống giường, từ dưới đất nhặt lênmộtcái áo củaanhmặc lên người,đichân trần ra ngoài.
anhxoa xoa mặt, cảm thấy vô cùng mệt mỏi.
Kỷ An Ninh tìm được nước uống,côcòn nghe thấy tiếng điện thoại mình vang lên,côliềnđiqua xem.
trênmặt bàn phòng ăn chất đầy hộp thức ăn mấy ngày nay họ gọi,đãbốc mùi.
Điện thoại Kỷ An Ninh và Văn Dụ đềuđangởtrênghế sofa. Điện thoại gọi tới Văn Dụ nhiều, điện thoạiđãhao hết pin nên tắt máy, điện thoại Kỷ An Ninh vẫn còn chút pin.
Có thấy thông báotrênđiện thoại, là Mạnh Hân Vũ gọi. Ngay lúccôđiqua, tiếng chuông im bặt mà dừng, điện thoạiđãtắt.
Mãnh Hân Vũ từ bỏ.
Kỷ An Ninh khẽ cụp mắt.
Điện thoại bỗng vang lên chuông báo, Mạnh Hân Vũ gửi tin nhắn chocô.
Kỷ An Ninh cầm điện thoại di động lên, ngồi xuống ghế sofa, mở màn hình lên.
[An Ninh, cậuđangở đâu?]
[Cậu vẫn ổn chứ?]
[Vừa về trườngthìnghe được chuyện của cậu,khôngthể tin nổi.]
[Cậuđangở cùng với Văn Dụ à?]
[Tất cả mọi người đềuđanglo lắng cho cậu, cậu trả lời điện thoại đượckhông?]

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK