Tiệm KFC ở bên kia đường cái, đối diện với cổng chính của trường học, vòng qua tiệm KFC, mặt sau chính là đại viện của người nhà giáo viên nơi mà Kỷ An Ninhhiệntạiđangở.
Có thểnói, mỗi ngày Kỷ An Ninh đềuđiqua nơi đó.
Tiệm KFC MacDonald bán thức ăn nhanh, đối vớimộtsố gia đình có connhỏthường ân cần dạy bảo con mình “ăn ít”, “khôngnên ăn” đó toàn là thực phẩm chiên dùng dầu bẩn.
Nhưngmộtsố gia đình khác có connhỏ, mỗi lầnđiqua đều sờ túi tiền, nhịn xuống cảm giác muốn ăn mà nhắm mắtđiqua nơi “xa xỉ” này.
Văn Dụ đương nhiên là kiểu phía trước.
Trong trí nhớ của Kỷ An Ninh, mình cũng từng là kiểu người trước. Nhưng từ sau khi bacôlàm ăn thất bại, lừa bà ngoại bán nhà ở, sau đó đem toàn bộ tiền bạc tích lũy trong nhàđi,côliền trở thành kiểu người sau.
Văn Dụ có chút choáng váng.
anhtiếp xúc với nhiềucônàng xinh đẹp thông thường đềunói: “điăn cùng sao?”, hoặc vênh mặt hất hàm sai khiến: “Ăn bò bít tết.” Đúng làkhôngcó người nào đượcanhmời khách lại muốnđiăn KFC.
anhhá miệng thở dốc, lại nhắm mắt lại, mỉm cườinói: “Được.”
Vì vậy, Văn Dụ mang theo Kỷ An Ninh xuấthiệnở tiệm KFC đối diện trường học. Ăn cơm cũng chỉ là lời dẫn, mục tiêu cuối cùng củaanhlà Kỷ An Ninh. Đối với loại đồ ăn chiên dầu này, Văn Dụkhôngmuốn ăn lắm.anhmuốn chờ Kỷ An Ninh ăn xongthìmở ra đề tàinóichuyện.
Văn Dụ miễn cưỡng cắnmộtmiếng thịt gà, cảm thấy quá dầu mỡ liền bỏ xuống.
Vừa ngước mắt lên, lại thấy Kỷ An Ninhđãnhanh chóng ăn xong cái cánh gà,đangliếm ngón tay. Đầu lưỡi phấn hồng, mềm mại, linh hoạt, ướt át.
Đối với Kỷ An Ninh mànói, cánh gà KFC đúng là siêu cấp thơm, ăn đến mức làm người ta còn thòm thèm. Đầu ngón taykhôngchỉ dính dầu, còn có ít vụn đồ ăn,côtheo bản năng mà liếm liếm.
Giương mắt, lại thấy Văn Dụ dùng ánh mắt sâu kín mà nhìn mình chằm chằm.
Loại ánh mắt này củahắn, Kỷ An Ninh rất quen thuộc, giống như mạch dung nham ngầm dưới vực sâu, hơi thở cực nóng trong bóng đêm ập vào trước mặt, đầy nóng bỏng.
Kiếp trước,anhvẫn luôn nhìncônhư vậy. Thường xuyên làmcôcảm thấy hoảng loạn, sợ hãi, muốn chạy trốn.
Lúc trước khianhnhìncônhư vậy,côbỏ chạy. Nhưng bây giờ…
“anhđangnhìn cái gì?” Kỷ An Ninh hỏi.
Văn Dụ hoàn toànkhôngcó bộ dạng chuyện xấu bị bắt gặp, ánh mắthắnhơi lóe, mỉm cườinói: “Nhìn em đấy.”
Kỷ An Ninhthậtra biết trong đầuanhnhất địnhđangsuy nghĩ mấy ý nghĩ sắc tình. Sau nàyanhđối vớicôlì lợm la liếm,anhđối vớicôcó những ý tưởng đó cùng dục vọngkhônghề che dấu.
Kỷ An Ninhkhôngbiếtnóitiếp như thế nào, chỉ có thể để mặt vô cảm.
Văn Dụ có cảm giác kỳ quái, Kỷ An Ninh dường như vừa rồi biếtanhđangmiên man suy nghĩ cái gì.anhthấy buồn cười, sao có thể chứ.
anhnhìn hai tay củacô, cầm lấymộttay, lấy khăn giấy lau dầu ởtrênđầu ngón tay củacô: “Về sau đừng liếm ngón tay trước mặt người khác như vậy, trông khó coi.” Quá khiêu khích rồi, Văn Dụ nghĩ, cái này mẹ nókhôngthể để cho người khác nhìn thấy. Kỷ An Ninh ngẩn ra.
anhđangphê bìnhcôvừa rồi liếm ngón tay à? Hóa ra làcôhiểu nhầmanh?côvừa rồi kìm lòngkhôngđược, nhưng đúng là liếm ngón taykhôngphải hành vi nhã nhặn.côcảm thấy có chút ngại ngùng.
Sau đó mới phản ứng được, Văn Dụ thế mà cầm lấy taycô.
Dựa theo thời gian mànói, bọn họ bây giờ vừa mới quen biết. Người này đúng làkhôngbiết xấu hổ!
Kỷ An Ninh phản ứng lại, liền đột ngột rút tay mình về.
“Tôi tự làm.”côkhôngđược tự nhiên mànói, cầm lấy khăn giấy, đầu cúi sát ngón tay.
Phản xạ hình cung đủ lớn đấy. Văn Dụ mỉm cười,khôngép buộccô.
So vớisựbá đạo,khôngnóilý sau này củaanh, lúc nàyanhvừa mới quen biết Kỷ An Ninh, đúng là xứng với danh nho nhã lễ độ, thậm chí là ôn tồn lễ độ.
Nhưng Kỷ An Ninh biết bộ mặtthậtcủaanh.
“anhsẽkhôngđánh em, nhưnganhđem lờinóinóirõở chỗ này, Kỷ An Ninh.”anhđemcôchặn ởmộtgóckhôngngười trong trường học, nghiến răng nghiến lợi: “Chỉ cầnmộtngàyanhcòn ở đây, em đừng mong ở cùng người khác.”
Đối phương là người ở trường khác, là khách quen trong tiệm của Thư Thần, đuổi theocôđến trong trường học, bịhắnbắt gặp, liền vung nắm đấm đánh.
Nam sinh kia nhìn quathìcường tráng, ai ngờ lạikhôngchịu nổimộtquyền của Văn Dụ.
Kỷ An Ninh bịanhdọa sợ, về saucôtừ xa nhìn thấyanhliền bỏ chạy.anhchặncôlại vài lần,anhhỏicôchạy cái gì,cônơm nớp lo sợ,anhmới biết được rằngcôsợanhđánhcô.
anhnóianhtuyệt đốikhôngđánh phụ nữ, lại thêmmộtlần đưa ra đề xuấtcôlàm bạngáicủahắn. Kỷ An Ninh tuy rằng sợanh, tuy rằnganhthề tuyệt đốikhôngđánh phụ nữ nhưngcôvẫn từ chốianh.
Văn Dụ thiếu chút nữa nổi điên, đemcôbức ở góc tường,nóicâunóiphíatrên. Sau này, đúng là trong trường họckhôngcó nam sinh nào dám theo đuổicô.
anhđúng làmộtanhchàng đáng sợ Nhưng…
Kỷ An Ninh ngước mắt lên. Nhìn Văn Dụđangmỉm cười.
Giữa mày và khóe miệnganh, đều làsựtự tincôquen thuộc. Những bá đạo, cố chấp, ngoan tuyệt củaanh, lúc này vẫn chưa lộ ra.
Kỷ An Ninh biết bộ mặtthậtcủaanh, biếtanhcó nhiều thứ làmcôsợ hãi. Nhưng, cũng vì tính tìnhanhthô bạo như vậy, mới có thể sau khicôchết, vìcônợ máu trả bằng máu, cũng vì tính tìnhanhcố chấp như vậy, mới có thể vìcômà tự hủy hoại cả đời mình!khôngphải sao?
“Emđangquan sátanhsao?” Văn Dụ mỉm cười mở ra đề tài trò chuyện: “anhcũng được coi là có quê quán ở đó, lúc ấy tạm biệt gia gia mới chuyển đến tỉnh lị bên này…”
“anhlà sinh viên năm ba, học ở lầu 3.”
“Người dạy bọn em môn lý luận thị trường là giáo sư Lưu, cũng từng dạy bọnanh, đầu thầy ấy khá lớn nên bọnanhđều gọi là Lưu đầu to.”
Kỷ An Ninh trả lời đều rất ngắn gọn.
“À”
“A”
“Ừ”
Thái độ củacôđối vớianhở kiếp trước từ lúc đầuđãrất lạnh nhạt. Kiếp trước khi bọn họ cùng nhau ăn cơm lần đầu tiên, đó là lúc ở nhà ăn, cháo miễn phí bị bẩn,anhgọi người múc cơm chocôthêm lần nữa, sau đó đến gầnnóichuyện phiếm vớicô
côlà tiểu học muội năm nhất,anhlà sư huynh năm ba. Thái độ củacôđối vớianhlễ phép, khách khí còn mang chút tôn kính.
khônggiống như bây giờ, lông mày và lông mi cụp xuống, ánh mắt đều ởtrênmặt bàn,khôngtiếp xúc với tầm mắt củaanh.
thậtracôkhôngngherõanhđangnóicái gì, trái phải chỉ đơn giản tìm đề tài cùng congáigần gũi hơn mà thôi.
Cả đầu óccôđều suy nghĩ, nên làm thế nào để thay đổi nhân sinh củacôvàanh.
khôngngừng từ chốianhcũng vô dụng, kiếp trướccôluôn từ chốianh, đổi lại làanhdây dưakhôngngừng. Sau đó,anhbiến mất khỏi trường học,cômới thở phàonhẹnhõm. Mấy tháng sau,côbị ngã lầu.
Kỷ An Ninhthậtrakhôngbiết Văn Dụ báo thù chocôlà bao lâu sau khicôchết. Linh hồncôphiêu đãng, ý thức mơ hồ, rất nhiều lúc nhìn thấy cảnh tượng và cảnh trong mơ giống nhau, từng cảnh từng cảnh, những khoảng thời giantrênđềukhôngnối liền. Tóm lại là khianhrời trường học,côđãchết,anhtrở lại để báo thù chocô.
Cuộc đời củaanhvì vậy mà bị hủy, ở tình huốngkhôngbiết gì, bị đối thủ nắm được nhược điểm mà tống vào ngục giam.
mộtviên đạn kết thúc sinh mệnh tuổi trẻ củaanh.
Kỷ An Ninhhiệntại sống lại,côsẽkhôngbước lại vào bẫy rập của người kia,côcó thể đảm bảo mìnhsẽkhôngchết.nóinhư vậy, Văn Dụsẽkhôngcần vìcômà chịu án tử hình.
Nhưng sau đóthìsao?
côbình ankhôngcó việc gì tiếp tụcđihọc,anhtrở về trường, sau đóthìsao? Vẫn muốn tiếp tục như trướcmộtbên dây dưa,mộtbên tìm cách né tránh sao?
Kỷ An Ninhkhôngkhỏi thở dài.
Đột nhiên pháthiệnkhôngkhíkhôngđúng,côngước mắt.
Văn Dụ để khuỷu tay ởtrênbàn,mộtbàn tay nắm cằm, nghiền ngẫm mà nhìncô. Thấycôcuối cùng cũng ngước mắt,anhnhìn đồng hồ,nói: “Hai phút.” Kỷ An Ninh mờ mịt.
“anhđãhai phútkhôngnóichuyện. Mà em…” Văn Dụ ôm ngực, nhướn mày: “Hai phút, em ‘ừ’ hai tiếng, ‘à’mộttiếng, cuối cùng còn thở dài?”
Lần đầu tiên gặp đượccôgáicùnganhmặt đối mặt mà thất thần đến mức này, Văn Dụ đúng là mở rộng tầm mắt.
Kỷ An Ninh cứng họng, hơi hơi cúi đầu, xin lỗi: “thậtxin lỗi…”
“Nghĩ cái gì thế?” Văn Dụ rất rộng lượngkhôngso đosựthất lễ củacô, “Than thở cái gì?” Kỷ An Ninh đương nhiênsẽkhôngnóichoanhbiếtcôđangvì tương lai hai người mà buồn rầu.côchoanhmộtcái cớ rất thiểu năng trí tuệ: “khôngcó, ăn no quá nên hơi buồn ngủ.”
Cho nên vừa rồi là ngápmộtcái đấy à?
Văn Dụkhôngbiết sao Kỷ An Ninh lại coianhđứa ngốc dễ bị lừa?
côqua loa lấy lệ cũng quárõràng đấy.
“Tôi ăn no rồi.” Kỷ An Ninh cũng xem thời gian,nói: “khôngbằng…”
côvẫn còn nhớ tới chút ý tứ.
Ngón tay thon dài giống như chơi bàiđangchơi di động, nơi tayđangcầm quaymộtvòng, Văn Dụ chặn đứng lời Kỷ An Ninh: “Ngày hôm qua lúc tan họcanhnhìn thấy em, emkhôngvề nhà mà làm gì thế?”
Lời này đối với người mới quen mànóithìcó chút vô lễ.
Nhưng vừa rồi Văn Dụ muốn tuần tự mà tiến, Kỷ An Ninh lại hoa lệ mặcanhmàđivào cõi thần tiên,anhliền dứt khoát nhảy qua những thứ hư đầu hại não đó, trực tiếp thiết lập chủ đề.
Kiếp trước sớmđãthành thói quen với tính bá đạo củaanh, Kỷ An Ninhkhôngcảm thấy có gì khác thường,nóicó lệ: “đilàm thêm. Thời giankhôngcòn sớm,anhnên quay về trường họcđi.”
Mông của Văn Dụkhôngnhúc nhích: “Làm thêm ở đâu?”
Kỷ An Ninh biết, nếucôkhôngnói,anhcũngsẽnhanh chóng tra ra được, sau đósẽthường xuyên đến thăm cửa hàng của Thư Thần, thường xuyên đe dọa Thư Thần làmanhta sợ tới mức hai đùi run rẩy.
“Đường Quang Minh”.cônói: “Cómộtquán cà phê chủ đề manga amine.”
côtrả lời khá thống khoái, tâm tình Văn Dụ cuối cùng cũng tốt lên. Học muội này cũng lơanhquá mức đấy, giống như đối vớicômànóianhkhônghấp dẫn bằng cánh gà chiên đầy dầu mỡ kia.
“Này, quay đầu lại nhìn xem.”Văn Dụ đem điện thoại lật lại rồi đưa tới, cho Kỷ An Ninh nhìn màn hình “Biết người nàykhông?”
Kỷ An Ninh tập trung mắt nhìn lại.
trênmàn hình di độnghiệnảnh chụp, làmộtgương mặt bầm tím, cả mũi miệng đều chảy máu, nhìn ra được nam nhân còn bị gãy mấy cái răng. Nam nhân này nước mắt nước mũi tèm lem, từ biểu cảmtrênmặt có thể thấyhắnrất sợ hãi.
Kỷ An Ninh liếc mắtmộtcái liền nhận ra, đây chính là người hôm qua giở trò sàm sỡcôtrênxe buýt.
Văn Dụ nhìn thấy biểu cảm của Kỷ An Ninh, từ cho có lệ đến…ngưng trọng? Biến hóa này có ý tứ. “Hôm quaanhthấy em đuổi theohắnkhi xuống xe.”hắnnói: “Vừa đúng lúc xeanhở phía sau,anhxuống xe hỏimộtchút sao lại thế này, sau đó đuổi theo dạy bảohắnmộtchút.anhđãcảnh cáohắn, về sau gặp lạihắncũng đừng sợ, gọi điện thoại choanhlà được.”
anhnóixong mới nhớ tới, Kỷ An Ninh vốn cũngkhôngthấy sợ.côlấy bút đâm sâu vào mu bàn tay đáng khinh của nam nhân kia,anhnhìn miệng vết thương thấycôxuống tay rất tàn nhẫn.
Ánh mắt Văn Dụkhôngnhịn được dừngtrênngười Kỷ An Ninh. Đơn bạc đến mức bị gió thổiđi,khôngnghĩ tới tình tình cũng rất nóng bỏng.
Sắc mặt của Kỷ An Ninh đột nhiên trở nên trắng bệch. Văn Dụ…Văn Dụ là người như thế nào?cônhớ tớianhlạnh nhạt hung ác đem kẻ thù từ ban công ném xuống.anhtự hủy hoại cuộc sống của chính bản thân mình.
Đáy lòng Kỷ An Ninh nổi lênsựtức giận. “anhdựa vào cái gì mà đánh người?”côcắn răng, Văn Dụ nhướng mày. “khôngthể báo cảnh sát sao? Tại sao phải dùng thủ đoạn bạo lực để giải quyết vấn đề?”
Kỷ An Ninhkhôngthể khống chếsựtức giận trong lòng, trong đôi mắt đen nhánh củacônhư có ngọn lửađangcháy.
Thoạt nhìn thân thểcônhỏnhắn mong manh nhưng lại rất có lực lượng, có thể bùng nổ bất cứ lúc nào