Mặt Hà Hướng Đông sưng như cái đầu heo, thứ bakhônglên lớp.
Chuyện tối thứ hai đókhôngchỉ có hai câu lạc bộ sinh viên chứng kiến, lúc đó trong quán đồ nướng cònmộtbàn khác cũng là sinh viên Hoa đại, mặt khác có vài vị khách lẻ tẻ cũng là sinh viên Hoa đại luôn. Tiệm này có vẻ chuyên buôn bán với Hoa đại.
Tóm lại, nhiều người tận mắt chứng kiến, vậy nên đến thứ ba chuyện nàyđãtruyền ra trong phạm vinhỏ, đương nhiên chủ yếu là trong lớp Kỷ An Ninh.
Mới sáng sớm, Kỷ An Ninhđãbị Mạnh Hân Vũ và Bạch Lộ kéo tớimộtgóc, lặng lẽ hỏicô: “Cậu có nghenóikhông? Đêm qua Văn Dụ vì Tôn Nhã Nhàn mà đánh Hà Hướng Đông, chuyện gìđangxảy ra vậy?anhta với Tôn Nhã Nhàn...?”
Kỷ An Ninh kinh ngạc.
Đêm qua Văn Dụ chỉnóilớpanhcómộtngườinóixấumộtnữ sinh, Văn Dụkhôngbiết tên Hà Hướng Đông là gì nênkhôngcónói. Về phần Tôn Nhã Nhàn, tự bản thânanhcảm thấy việc mình đánh Hà Hướng Đông chả liên quan quái gì đếncôta nên căn bảnkhôngnhắc tới.
Sau đóanhhầm hừđivề*. Buổi tối lúc ngủ Kỷ An Ninh còn suy nghĩ xem là nam sinh nàonóinữ sinh nào trong lớp?
*cái khúc này là ở chương trướcanhhỏi chị, thằng nào khiến chị bịnóixấu, chịkhôngnói, chỉ bảođãtha thứ nên tức quá bỏ về.
Kỷ An Ninh lạikhôngngờ tới lại là Hà Hướng Đông và Tôn Nhã Nhàn. Theo hiểu biết củacô, hai người kia phải là “mộtđám’ mới đúng.
“Hôm quaanhấy cónóiđánh người nhưng lạikhôngnóilà ai.” Kỷ An Ninhnói.
Nghecônóirằng Văn Dụđãnóichocôbiết, Mạnh Hân Vũ và Bạch Lộ mới thoáng yên tâm.khôngthể trách mấycônhạy cảm được,thậtra là đêm qua có người tới ký túc xá bọncôbuôn chuyện, chuyện nàyđãbị bóp méo thành “Văn Dụ vì Tôn Nhã Nhàn tranh giành tình cảm, đánh người theo đuổi Tôn Nhã Nhàn”.
Về phần Tôn Khải, bị mọi người hoa hoa lệ lệ làm ngơ. Cái này chỉ trách thanh danh Văn Dụ quá vang dội, đẹp trai nhiều tiền lại là con nhà giàu tai tiếng, còn tai tiếng hơn cả mấy nam sinh bạo lực bình thường.
“anhấynói,” Kỷ An Ninhnói, “Nghe thấymộtnam sinh lớp mìnhnóixấu sau lưng bạn nữ kia,nóingười ta hám giàu,anhấy thấy khó nghe nên quay ra dạy dỗ đối phương.”
Kỷ An Ninh cũng chỉ biết từng đó.
“Nếu như là Hà Hướng Đông...” Bạch Lộ cười giễunói, “Vậy đúng là có chút giống với chuyện mà cậu ta có thể làm. Hôm quakhôngphải cậu ta châm chọc Tôn Nhã Nhàn hay sao? Người này đúng là đồ miệng tiện.”
Mạnh Hân Vũkhônglên tiếng. (Truyện edit và đăng tại cungquanghang.com)
Hà Hướng Đông mặc dù miệng tiện. Nhưng Mạnh Hân Vũ lại cảm thấy mấy lời hôm quahắnta mỉa mai Tôn Nhã Nhàn cũngkhôngphảikhôngcó lý.
Tôn Nhã Nhànnóingười tốt nghiệp Cambridgeđangtheo đuổicôta, nhưngcôta cho tới bây giờ chưa từngnóicôtađangtiếp nhậnsựtheo đuổi của đối phương, vậy mà cứ ậm à ậm ờ nhận cái túi mấy vạn tệ, nhìn từ mặt đạo đức của Mạnh Hân Vũthìluôn cảm thấykhôngdễ chịu.
cônàng cũngkhôngphải là kiểu người cứng ngắc đến mức cho rằng congáikhôngđược nhận dù chỉ làmộtcây trâm từ người theo đuổi, nhưng mấy vạn tệ quả thực làmcônàng phải hít vàomộthơi lớn.
Chuyện này đương nhiên cũng truyền vào tai người trong cuộc là Tôn Nhã Nhàn.
côta trước tiên là kinh sợ, sau đó giận rồi lại thấy vui mừng.
Kinh ngạc vìkhôngngờ lại xảy ra chuyện như vậy, tức giận Hà Hướng Đông dám chửi bới sau lưngcôta, cuối cùng nghenóiVăn Dụ giận dữ vì hồng nhan, chuyện này cứ quanh quẩn trong lòngcôta, cả buổi sáng đều tâm thầnkhôngyên, bài học nghekhôngvào.
Trong những nam nữ thiếu niên mười tám tuổi, Tôn Nhã Nhàn là số ít những người có hoạch địnhrõràng cho tương lai.
Kỷ An Ninh là mơ màng chọn chuyên ngành, Tôn Nhã Nhàn là dựa theo trình độ của bản thân mà chọn lựa kĩ càng.
côtakhôngtốt mấy môn tự nhiên, toán học với suy luận cũngkhônggiỏi lắm, nhưngcôta lại có ưu thế lớn nhất là gương mặt xinh đẹp, giỏi ănnóivới mấy chuyện giao tiếp. Gia đìnhcôta có thểnóilà ấm no nhưng chưa được xem là sung túc, nhiều lắm cũng chỉ là thường thường bậc trung.
Thành tíchcôta cũngkhôngtệ lắm, thuộc về kiểu vất vả phấn đấumộtchút cũng có thể thi đỗ trường trọng điểm, nhưng chắc chắnkhôngphải loại thiên tài học bá kia. Tính cáchcôta cực giỏi về khoản luồn cúi, biết năng lực học tập của bản thânkhôngđủ để giúp đỡ bản thân vượt qua giai cấp, trong nội tâm có ta luônẩnẩný nghĩ dựa vào nhan sắc của bản thân để gia tăng lợi thế.
Chỉ là lúc trước, hoàn cảnh đơn giản, ý tưởng này vẫn còn mơ hồ.
Lên đại học gặp được Văn Dụ, ý nghĩ đột nhiên trở nên vô cùngrõràng.
Tiền Hạo Nhiên theo đuổicôta,côta cũngkhôngphảikhôngrung động.hắnta tặng chocôta túi xách,côta lớn đến chừng này mới nhận được món quà giá trị như vậy. Đồ mấy chàng trai kia tặng so rathìđều là mấy thứ vặt vãnh.
Nhưng tóm lại thiếu nữđanghoài xuânthìcho dù Tiền Hạo Nhiên có bằng cấp vẻ vang chói mắt cũng vẫn kém hơn Văn Dụanhtuấn gợi cảm.
Tôn Nhã Nhàn mặc dùkhôngnhận tiền của Tiền Hạo Nhiên, nhưng cũngkhôngcự tuyệthắnhoàn toàn. Cứ vờn trướcđã.
Tôn Nhã Nhàn muốn nghỉ giữa tiếtthìgọi cho Văn Dụ, vừa kêu hai tiếng liền bị cúp máy. Gọi lại vẫn là trạng thái “Đường dây bận”.
Tôn Nhã Nhàn trước giờ chưa bị ai kéo vào danh sách đen nên nhất thờikhôngnghĩ tới, đây là do Văn Dụ ngại phiền phức nên kéocôta vào danh sách đen.
Tới tận khicôta nhắn tin wechat cho Văn Dụ,khôngthấy trả lời, nhấn lạithìxuấthiện“Văn Dụyêucầu nghiệm chứng bạn tốt, bạn chưa phải là bạn tốt củaanhấy (côấy), mời đưa rayêucầu nghiệm chứng bạn tốt, sau khi đối phương thông qua nghiệm chứng mới có thểnóichuyện phiếm.”, Tôn Nhã Nhàn ngốc ngốcmộtlúc mới phản ứng được Văn Dụđãxóacôta.
Nhưng mà,khôngphải... Vì bảo vệcôta nên mới đánh nhau với người tamộttrận à?
Tôn Nhã Nhàn hết cách đành phải nhắn tin wechat cho Tôn Khải. Tôn Khải gọicôtrưa nay đến cửa tây nhà ăn chờhắn.
Tôn Khải trước kia vẫn luôn cung cấp thông tin Văn Dụ chocôta, Tôn Nhã Nhàn cứ tưởng rằng Văn Dụ đến lúc đósẽở chỗ ấy. Nên buổi trưa tan học vô cùng vui mừngđitới đó.
Nhưng tới chỗ nhìn quanh chỉ thấy Tôn Khải, nào thấy bóng Văn Dụ đâu.
Kỷ An Ninh cùng Mạnh Hân Vũ tới nhà ăn chậmmộtbước, vừa hay gặp phải cảnh Tôn Khải thổ lộ với Tôn Nhã Nhàn bị từ chối. (Truyện edit và đăng tại cungquanghang.com)
Tôn Nhã Nhàn vô cùng khó chịunói: “Tại sao lại đánh nhau,khôngthểnóiđạo lý được à? Người tanóiemthìanhphản bác lại là được, sao lại động tay đánh người.”
Lý do thoái thác chưa chắc nhắm vào việc của bản thân, nhưng khó chịuthìkhẳng định làthật.
Vừa mới biết nghe sai về tin đồn, trong chuyện đánh nhau kia người động thủ nhiều nhất lại là Tôn Khải,côta thất vọng cũng có thể hiểu.
Tôn Khải thất vọngkhôngcần nghĩ cũng biết. Ngay cả cơmhắnta cũngkhôngăn, mấy người Kỷ An Ninh cứ thế trơ mắt nhìnhắnta bỏ chạy.
Sau đó nhìn Tôn Nhã Nhàn vác vẻ ngọt ngào trong lòngđitìm Văn Dụ.
Trong nhà ăn nhiều người làm người ta hoa cả mắt, thế mà Văn Dụ lại có thể bịcôta tìm thấy giữa biển người. Mạnh Hân Vũ và Bạch Lộ hoài nghi có khi nàotrênngườicôta gắn “Radar Văn Dụ”khôngnhỉ.
“Có muốn...lại gầnmộtchútkhông?” trong mắt Bạch Lộ hiền lên tia sáng hóng chuyện, hiển nhiên là tâm tình nhộn nhạo, rất muốn lại gần nghe xem Tôn Nhã Nhànnóigì với Văn Dụ.
Chẳng lẽ, chẳng lẽ là thổ lộ tạihiệntrường à?
Ai nha, càng nghĩ càng thấy ngứa ngáy trong lòng!
Nếu cáccômuốn quathậtra vẫn có thể rất quang minh chính đại.
Bạch Lộ là bạngáiTrần Hạo, Kỷ An Ninh (khả năng) là bạngáiVăn Dụ. Mạnh Hân Vũ ở cùng ký túc xá với Bạch Lộ, mấy người trong ký túc xá bọncôtrước đó còn từng có quan hệ hữu nghị với ký túc xá Trần Hạo, ngoại trừ Văn Dụ và Tôn Khải, nam sinh còn lại kia cũng quen biết với mấycô.
nóithế nào cũng đều đầy đủ danh nghĩa hơn Tôn Nhã Nhàn.
Sở dĩ Bạch Lộ phải hỏi câu này vìđangchưng cầu ý kiến Kỷ An Ninh. Dù sao lấy tình hình trước mắt là Tôn Nhã Nhànđangnóichuyện với Văn DụthìKỷ An Ninh cũng coi là đươngsự.
Mạnh Hân Vũ cũng nhìn về Kỷ An Ninh.
Bước chân Kỷ An Ninh dừng trong chốc lát.
côcách dòng người như nước chảy nhìn chăm chú về phía bên kia. Tôn Nhã Nhànđangnóichuyện với Văn Dụ, biểuhiệncủa Văn Dụkhôngđược gọi là tốt.
Bản thâncôta cũng quá quen với kiểu này nênkhôngthèm để ý đến biểuhiệncủaanh.
Kỷ An Ninh có ký ức khắc sâu về độ ác miệng của Văn Dụ.
Ở kiếp trước, nếu như ba người đồng thời gặp nhau, mà Tôn Nhã Nhàn lại chạy tớinóichuyện với Văn Dụ, bình thường Kỷ An Ninh đều chọn quay người tránhđi.
Đôi khi Văn Dụ làm người ta thấy rất khó chịu. Thậm chí đối với Kỷ An Ninh đều là kiểu này, càngkhôngnóiđến việcanhvốnkhôngđể tâm tới Tôn Nhã Nhàn.
Ít nhất mànóithìanhlàmộtđại thiếu gia nhà giàu, tính tình còn lớn lối hơn so với người bình thường. Được xưng tụng là tùy tiện,yêubản thân.
Kỷ An Ninh nâng chân,đivề hướng kia.
Bạch Lộ kinh hỉ, dắt Mạnh Hân Vũ đuổi theo.
Tôn Nhã Nhàn lạiđangkhó xử.
Mặc dù biết người chủ lực trong chuyện đánh nhau đêm qua là Tôn Khải, nhưng đúng ra là do Văn Dụ khởi đầu, Văn Dụ sau đó còn cảnh cáo Hà Hướng Đông, cái nàykhôngđồn sai. Cho nên Tôn Nhã Nhàn vẫn đến tìm Văn Dụ.
Thoải máinóicảm ơn, tỏ vẻmộtchút rằng mình uất ức vì bị người ta hãm hại sau lưng, lại biểuhiệnmộtchút mình kiên cườngkhôngsợ bịnóixấu.
Nghĩ rất tốt rồi, ai ngờ Văn Dụ lạinói: “A, hóa ra lànóiem à?”
“khôngliên quan đến em,anhkhôngngherõhắntađangnóichuyện về người nào, chỉ thấy khó nghe thôi.”anhhờ hữngnói, “Em cũngkhôngcần cảm ơnanh,đicảm ơn Tôn Khảiđi, đúng rồi, em có thấy cậu ta đâukhông?”
Tôn Nhã Nhàn tính ba bước, mới chỉ bước đượcmộtbước, hai bước saukhôngbiếtđikiểu gì, chỉ có thểnói: “Lúc nãy có gặp.”
Văn Dụ trực tiếp hỏi: “Cậu ấy thổ lộ à?”
Tôn Nhã Nhànkhôngbiết ứng đối thế nào.
Trước khi Tôn Khải thổ lộđãbáo trước với nhóm chat trong ký túc xá.
Văn Dụ rất chướng mắt chiêu này củahắn.khôngphải đây là mượn đạo nghĩa “Vợ bạnkhôngđược lừa gạt” để buộcanhbuông tha Tôn Nhã Nhàn sao? Nhưng mà mẹ nóanhcăn bảnkhôngthèm coi trọng Tôn Nhã Nhàn.
thậtsựlàkhôngcó ý nghĩa.
Sau khi mua cơm về, Trần Hạo vàmộtnam sinh khác mới thấy tin nhắn trong nhóm,trênmặt đềuhiệnvẻ lúng túng.
Văn Dụ mặc dù ngẫu nhiên mới ngủ lại ký túc xá, nhưng vẫn có quan hệkhôngtệ với bọn họ. Lúc này Tôn Khải lại ra thủ đoạn tầm thường như vậy, Trần Hạo có dự cảm, bầukhôngkhí tốt đẹp trong ký túc xá lúc này sau này sợ làsẽkhôngcòn nữa.
“Xem ra là thổ lộ rồi.” Văn Dụ mỉm cười, “Chúc mừng hai người, sau này phải gọi emmộttiếng chị dâu rồi.”
Tôn Nhã Nhàn suýt nữa bị chọc tức tới ngấtđi.
“khôngphải, em...”côta sốt ruột muốnnóichuyện lại bị Văn Dụ đánh gãy.
“Cái túi nàykhôngtệ, Hạo Nhiên mua cho?” Văn Dụ hỏi.
Tôn Nhã Nhàn vừanóiđượcmộtchút liền mắc kẹt.
thậtra trong lòng Tôn Nhã Nhàn cũng hiểu, trong lòng Văn Dụ, Tôn Khải khẳng địnhkhôngđược tính là gì, nhưng Tiền Hạo Nhiên khẳng định được tính là gì đó.
Quả nhiên chuyện Tôn Khải cũng chỉ là Văn Dụđangtrêu Tôn Nhã Nhàn, ánh mắt củaanhdạomộtvòng quanh cái túi của Tôn Nhã Nhàn liền nguộiđi.
“Là... Cuối tuần ra ngoài ăn cơm nênanhấy tùy tiện mua thôi.” Tôn Nhã Nhàn cố chống đỡ muốn làm bộ bình thường. Nhưng chắc lúc nàykhôngđủ tự tin.
Văn Dụ cười nhạtmộttiếng,nói: “Nếu như là Hạo Nhiên mànóithìcũng nên gọi emmộttiếng chị dâu.”
Tôn Nhã Nhànnhỏgiọng biện bạch: “không, em vớianhấykhôngphải...”
“Nghĩ kĩ rồi hãynói.” Văn Dụ lạnh lùngnói, “Trong hội này của chúng tôi cho tới giờ chỉ có chuyện chúng tôiđichơi đùa người khác,khôngcó chuyện người khác chơi đùa chúng tôi đâu.”
“Bối cảnh trong nhà Hạo Nhiên ra sao, có biếtrõkhông?”
“Nhìnthìdễnóichuyện, nổi tiếng là khẩu phật tâm xà. Khuyêncômộtcâu này, đừng đắc tộihắn. Những người đắc tội vớihắnđềukhôngcó kết cục tốt đẹp.”
“Đều là người trưởng thành rồikhôngphải trẻ con nữa,nóichuyện, làm việc thế nào tự bản thân phải xem xét chorõvào.”
Văn Dụ lãnh đạm nhìn Tôn Nhã Nhàn.
Tôn Nhã Nhànkhôngtự chủ mà run sợ. Đóthậtsựlà Tiền Hạo Nhiên sao? Tiền Hạo Nhiên luôn cười tủm tỉm, chi tiền hào phóng kia sao?
côta dường như có cảm giác, lời Văn Dụnóicó thể làthật.
Đúng vào lúc này, Văn Dụ bỗng đưa mắt nhìn về phía saucôta, sau lưng vang lênâmthanh quen thuộc: “Làm phiền nhường đường chút.”
Tôn Nhã Nhàn bỗng quay đầu, người vừanóisau lưngkhôngphải Kỷ An Ninh?
Thái độ Kỷ An Ninh bình thản lãnh đạm, cũngkhôngbị ảnh hưởng gì. Mạnh Hân Vũ cũngkhôngphải người thích náo nhiệt,cônàng cũngkhônglên tiếng.
Bạch Lộ trời sinh thích hóng chuyện, còn thêmkhôngưa Tôn Nhã Nhàn,cônàng cười hì hì tới hỏimộtcâu: “đangnóigì thế?”
Thái độ xem diễnkhôngsợ đàì cao này cũngrõràng quá rồi. Cảm xúc Tôn Nhã Nhànđangbị Văn Dụ áp chế lập tức bắn ngược lên, bỗng nhiên nổi giận.
“Sao mấy người lại nghe lén người tanóichuyện thế hả?” Sắc mắtcôta rất khó coi, quay ra chỉ trích bạn nữ cùng lớp.
“Cái gì gọi là nghe lén?” Bạch Lộ bất mãnnói.
Tôn Nhã Nhàn cười lạnh: “khôngnghe trộmthìmấy người đứng sau lưng tôi làm gì?”
Kỷ An Ninh nhìncôtamộtcái, bình tĩnhnói: “Cậu cản trở tôi ngồi vào chỗ.”
Tôn Nhã Nhàn quay đầu.
Văn Dụnói: “Sao chậm thế?”
anhvỗ vỗ vị tríkhôngngười ở bên cạnh.