Mục lục
Vạn Cổ Chí Tôn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

- Dựa thế, lại là dựa thế, lẽ nào công kích linh hồn cũng có thể dựa thế sao?

- Người này là Đồng Tu sao? Nghe nói sư tôn của hắn là một vị đại Thuật luyện sư ở Thánh Vực.

Bốn phía truyền đến tiếng kinh hô, vận dụng võ đạo, mượn thiên địa tư thế là tình huống thông thường, thế nhưng lực lượng linh hồn là làm cho người khó có thể dự đoán nhất, chớ đừng nói mượn thiên địa tư thế để bản thân sử dụng, tiến hành tăng cường linh hồn.

- Lực lượng linh hồn cũng là sức mạnh trong thiên địa, hẳn là cũng có thể mượn tới. Chỉ bất quá có mấy người có thể làm được? Xem ra kết quả thuật quyết lần này sẽ có hồi hộp rất lớn a.

Chung quanh truyền đến không ít tiếng kinh thán cùng thổn thức.

Theo Đồng Tu mỗi bước ra một bước, đều phảng phất có một nguồn sức mạnh ở trên không trung ngưng tụ xoay tròn, hóa thành lưỡi dao sắc công kích linh hồn, chấn động nhập trong tâm linh của Lý Vân Tiêu, hơn nữa theo người không ngừng tới gần, lực lượng chấn động càng ngày càng mạnh.

Trên mặt Đồng Tu hiện ra nụ cười tàn nhẫn, hắn công kích linh hồn liên miên không dứt, một làn sóng hơn một làn sóng, tựa hồ muốn đem linh hồn của Lý Vân Tiêu mạnh mẽ chấn tan, hắn cũng rõ ràng tình huống của người trước mắt này ở trong lòng Cần trưởng lão, nếu như có thể vì Cần trưởng lão ra ác khí, địa vị của mình cũng sẽ kịch liệt tăng lên.

Lý Vân Tiêu hơi nhướng mày, hắn đã nhận ra lai lịch chiêu công kích này của Đồng Tu, nội tâm cười lạnh, thầm nói: Hóa ra là đệ tử của ngươi, vậy ta liền không cần khách khí. Khuôn mặt hắn lộ ra vẻ lạnh lùng, Đại Diễn thần quyết ở trong người vận chuyển ra, trong nháy mắt Linh Đài diễn biến thành một vùng biển mênh mông, để các loại công kích của Đồng Tu như đá chìm biển lớn, không có bất luận rung động gì.

- Này…

Trong lòng Đồng Tu cả kinh, công kích của mình càng không có chịu đến chút trở ngại nào, chỉ bất quá thật giống như toàn bộ đánh không, chỉ cảm thấy phía trước một mảnh trống rỗng, hoàn toàn không tìm thấy đối tượng công kích.

- Làm sao sẽ xuất hiện tình huống như thế?

Trên mặt Đồng Tu bắt đầu chảy ra mồ hôi lạnh, bởi vì đột nhiên hắn nghĩ đến một loại khả năng, là đối phương ở cường độ hồn lực cùng vận dụng đều hơn xa mình, lúc này mới sẽ sản sinh việc quái dị như vậy.

Hắn lập tức ý thức được tình huống không ổn, dưới tình thế cấp bách muốn thu hồi hồn lực, nhưng phát hiện bị một sức hút rất lớn kéo lấy, bất luận hắn dùng sức làm sao cũng không động chút nào, nhất thời thay đổi sắc mặt, mồ hôi như mưa.

Giờ khắc này hắn triển khai một loại công pháp cực kỳ bá đạo, đối với hồn lực tiêu hao rất lớn. Hiện tại tiến cũng không được, lui cũng không xong, kẹp ở trung gian lưỡng nan, mấu chốt nhất chính là hồn lực không ngừng hao tổn, nếu như tiếp tục như vậy, thuật quyết còn chưa bắt đầu, hồn lực của mình liền tiêu hao hết rồi.

Càng để hắn lúng túng chính là, giờ khắc này hắn đang hướng Lý Vân Tiêu đi đến, vì lẽ đó mọi người theo dõi hắn, còn tưởng rằng hắn chiếm thượng phong, đều đang ngồi xem hai hổ tranh chấp. Người Thiên Nhất Các càng là chờ hắn đánh Lý Vân Tiêu một bạt tai, vì tông môn hả giận.

Từng viên mồ hôi từ trên trán lăn xuống, ướt vạt áo.

Chỉ có cực ít người nhìn ra vẻ khốn quẫn của hắn, Thôi Nguyên chậm rãi từ chỗ ngồi đứng lên, trên mặt lập loè một mảnh ngân quang, dường như một đạo khí quyển xoay chuyển, trước người sáng lên một mảnh màu bạc, hóa thành phong nhận điên cuồng chém về giữa hai người.

Lúc trước thời điểm Nam Hưng Nghiệp khiêu chiến hắn cũng không có nhúc nhích một thoáng, giờ khắc này lại vì cứu Đồng Tu mà lên, là không hi vọng Thiên Nhất Các xuất hiện tình hình xấu. Hoặc là nói ổn định địa vị của Thiên Nhất Các, đối với Vạn Bảo lâu bọn họ chí ít là có lợi, bằng không sẽ không ở loại thời khắc cực kì trọng yếu này, không tiếc tiêu hao hồn lực của mình xuất thủ.

Một luồng lực lượng linh hồn sắc bén như đao cắt chém mà đến, lập tức chặt đứt hồn lực của Đồng Tu. Tuy tiêu hao rất lớn, nhưng ít ra đạt được giải thoát.

Sắc mặt Đồng Tu vô cùng trắng xám, vì che giấu quẫn bách của mình, bật thốt lên:

- Có Vạn Bảo lâu Thôi Nguyên xuất thủ quấy nhiễu, hôm nay liền tạm thời buông tha ngươi một lần.

Nội tâm Lý Vân Tiêu cười lạnh, ở thời điểm Thôi Nguyên triển khai linh hồn thiết cát, trong Linh Hải của hắn thu nhận hồn lực của Đồng Tu liền trong nháy mắt phun ra ngoài, dường như một động vật biển to lớn hấp no nước, giờ khắc này phun ra.

Buồn cười Đồng Tu ở trong nháy mắt hồn lực bị chém đứt, không biết vận công điều tức, trái lại sĩ diện nói khoác không biết ngượng, kết quả hắn vừa nói xong, liền cảm nhận được một luồng hồn lực to lớn như núi chấn động đánh vào ngực, cả người phun ra một ngụm máu, thân thể liền chấn động bay ra ngoài.

- Cái gì? Chuyện gì xảy ra?

Tu Đan Hà cả kinh, tuy thực lực của nàng siêu cường, nhưng không phải Thuật luyện sư, cũng không thể phán đoán ra tình huống vừa rồi. Chỉ cảm thấy đệ tử của mình chiếm thượng phong, nhưng sau khi Thôi Nguyên xuất thủ, nhất thời bị thương đánh bay.

- Thôi Nguyên, ngươi làm chuyện tốt.

Tu Đan Hà trợn tròn mắt, trong nháy mắt đem vị trí không gian của Thôi Nguyên khóa chặt, cả người bay lên trời, ở thời điểm mọi người của Vạn Bảo lâu còn không phản ứng liền nắm Thôi Nguyên lên, giận dữ hét:

- Tổn thương người dự thi của ta, Vạn Bảo lâu ngươi là ý gì?

Giờ khắc này Thôi Nguyên bị một luồng cự lực áp chế, ngay cả nói chuyện cũng không mở miệng được. Nội tâm cực kỳ uất ức, nếu không phải mình xuất thủ cứu người, người dự thi của các ngươi sợ là ngay cả mạng cũng không còn, giờ khắc này lại trách tội ở lên người ta, trên đời này còn có việc oan khuất bực này ư.

Sắc mặt Thôi Bác đột biến, giận dữ hét:

- Tu Đan Hà, ngươi điên rồi sao, con trai ta là cứu đệ tử của ngươi.

Trong lòng hắn cực kỳ tức giận, vừa nãy hắn cũng nhìn ra tình huống tựa hồ không đúng, sau khi cùng Thôi Nguyên truyền âm giao lưu mới để hắn xuất thủ cứu giúp, cũng biết sẽ là kết quả này, nhưng không để cho tiểu tử kia chết là tốt rồi.

Giờ khắc này Lý Vân Tiêu lộ ra thần sắc sợ hãi, cả giận nói:

- Lão thái bà, mau thả ân nhân cứu mạng của ta, bằng không ta cùng ngươi thề bất lưỡng lập.

Hắn hướng Thôi Nguyên gửi đi vẻ cảm kích nói:

- Đa tạ Thôi công tử trượng nghĩa cứu giúp, ngươi yên tâm, ta chắc chắn sẽ không cho phép lão thái bà kia thương tổn ngươi.

Phụ tử Thôi Bác vừa nghe, sắc mặt nhất thời tái xanh, hai người đều thầm nói Lý Vân Tiêu quá mức giả dối, nhìn sắc mặt Tu Đan Hà đại biến, liền biết không ổn.

Quả nhiên, Tu Đan Hà giận dữ, dường như một toà núi lửa đang áp chế phun trào, giận dữ cười nói:

- Ha ha, Thôi Bác, ngươi thật coi ta là kẻ ngu si sao, tiểu tử này đối với nhi tử của ngươi thiên ân vạn tạ, còn nói là cứu đệ tử của ta?

Thôi Nguyên ở dưới năm ngón tay kia, chỉ cảm thấy một luồng sức mạnh lạnh lẽo muốn xông vào trong cơ thể, cả người không có một chút sức chống cự nào, vừa khổ lại không cách nào nói chuyện, mồ hôi lạnh chảy xuống, thống khổ không thể tả.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK