- Giống như ở bên ngoài, nơi này có quái vật như cự thú ngoài kia.
Vi Thanh không giận còn mừng, thè lưỡi ra liếm môi dưới, cười thầm:
- Những vật này đều là minh hỏa tinh hoa ngưng tụ, đều ở nơi đây?
Lý Vân Tiêu nhìn qua bốn phía, tiện tay chỉ một hướng.
Nơi đó có chấn động, dường như có gì đó đang lui lại.
Ánh mắt Vi Thanh tỏa sáng, lúc này giơ tay nâng Âm Dương Nhị Khí Bình lên, từng đám âm dương nhị khí bắn ra ngoài, lập tức bắn thẳng lên bốn phía.
Lập tức có mấy tiếng rống to vang lên, nguyên lực rất mạnh bùng phát.
Công Dương Chính Kỳ kinh hãi, ánh mắt kinh hãi nhìn bảo bình, hoảng sợ nói:
- Thánh khí?
Trên người hắn có một món á thánh khí, đó là Luân Hồi Đại Luân Bàn. Giờ phút này khi bảo bình hiện thân, hắn cảm thấy luân bàn chấn động vì uy áp đẳng cấp.
Qua mấy hô hấp, bảo bình hấp thu biển lửa chung quanh vào trong bình, quái vật chưa hiện thân đã bị tiêu diệt sạch sẽ.
Vi Thanh thỏa mãn thu bảo bình lại, nói:
- Đều giải quyết, đi thôi.
Công Dương Chính Kỳ trợn mắt há hốc mồm, kinh ngạc nói:
- Cái bình này là bảo vật thế nào?
Nhưng không có người trả lời hắn, Lý Vân Tiêu ba người tiếp tục đi lên.
Sắc mặt Công Dương Chính Kỳ tái nhợt, biết rõ chính mình tiến vào khu vực này đã sớm biến hóa kinh người.
Vốn cho rằng thực lực tăng nhiều, sau khi rời khỏi đây sẽ có thể khơi mào phong vân, chấp chưởng thiên hạ.
Hiện tại xem ra nguyện vọng này là vọng tưởng. Hai người trước mặt không dễ đối phó chút nào.
Bốn người cảm giác tần suất chấn động nhanh hơn liền phát hiện không đúng. Bởi vì lực lượng chấn động càng mạnh, nhiệt độ của lửa càng thấp.
- Tại sao có thể như vậy?
Lý Vân Tiêu khó hiểu nói:
- Một đường tới đây, phát hiện lực lượng càng mạnh, hỏa diễm càng nóng, tại sao lại ngược lại? Chẳng lẽ có huyền diêu trong đó hoặc là lâm vào khốn cảnh sao?
Vi Thanh nói:
- Dù sao Hoàng Tuyền Minh Hỏa cũng là giới lực ngưng tụ thành, khác với hỏa diễm bình thường cũng nên. Hơn nữa có biến hóa chưa chắc đã xấu, đi nhanh lên.
Tâm tình của hắn kích động và hưng phấn, hắn dù liều mạng cũng phải cướp đoạt minh hỏa tới tay.
Lý Vân Tiêu trầm mặc, hắn không nghĩ ra biện pháp tốt, chỉ có thể tiếp tục đi tới.
Sau đó không lâu nhiệt độ hạ thấp xuống cực điểm, tiếp tục đi tới càng như vậy.
Trong không khí có băng tinh mỏng manh đang kết dính lại, mỗi khi hô hấp đều có sương trắng bay ra.
Ngay cả Công Dương Chính Kỳ cũng kinh hãi, hắn cũng không biết trong thế giới minh hỏa tại sao có nhiệt độ thấp như thế này.
Khi đi sâu vào trong thì có băng trụ, những băng trụ thô như cánh tay, có hơn một ngàn cái như thế cản trước mặt mọi người.
Lý Vân Tiêu trầm giọng nói:
- Vật cực tất phản, thịnh cực tất suy, cho nên thế giới minh hỏa mới lạnh vô cùng như thế.
Vi Thanh gật đầu nói:
- Chuyện khác lạ có yêu dị, cẩn thận thì hơn.
Càng đi về phía trước, vượt qua mấy trăm băng trụ, băng trụ cũng không có dày đặc nhưng hàn khí bức người, ngay cả những Hư Cực Cảnh như bọn họ cũng chấn động.
Đột nhiên thân thể Lý Vân Tiêu run lên, hoảng sợ nói:
- Mộng Vũ! Mộng Bạch!
Nhưng khi đi lên phía trước vài chục trượng, trong mặt đất trống trải, một cây băng trụ lớn xuất hiện giữa thiên địa, phạm vi hơn mười trượng, tỷ đệ Mộng Vũ hai người đang ngồi đối diện nhau trong băng trụ.
Sắc mặt hai người thống khổ, Mộng Vũ nhíu mày, trên mặt đầy sầu lo, Mộng Bạch há to miệng, vẻ mặt hoảng sợ như đang la to, có thể thấy tiếng la to vừa rồi là hắn phát ra.
- Tại sao có thể như vậy?
Lý Vân Tiêu vô cùng tức giận, lập tức lao tới băng trụ.
Đột nhiên có giọng nói già nua vang lên:
- Đừng chạm vào băng trụ.
Nhưng đã quá muộn, hai tay Lý Vân Tiêu chạm vào băng trụ, trong chốc lát hai tay hắn đông cứng lại, băng khí từ băng trụ nhanh chóng đông cứng thân thể của hắn.
- Bảo ngươi đừng chạm vào! Chính mình muốn chết!
Hào quang lóe lên, một lão giả áo trắng xuất hiện, hắn tức giận nhìn thẳng vào Lý Vân Tiêu, trong đôi mắt tràn ngập mỉa mai và thương cảm.
- Chân quân!
Công Dương Chính Kỳ nhìn thấy người này, lập tức đi lên bái kiến.
Phụ tử Vi Thanh cảnh giác, đề phòng cẩn thận, sợ Mộng Linh chân quân đột nhiên làm khó dễ.
Nhưng Mộng Linh chân quân căn bản bỏ qua đám người, ánh mắt hắn muốn xem Lý Vân Tiêu chết như thế nào.
Nội tâm Lý Vân Tiêu vô cùng hoảng hốt, băng khí truyền vào tay của hắn, cả cánh tay mất đi tri giác, mà băng khí đang đông cứng lục phủ ngũ tạng của hắn.
Ánh mắt của hắn khiếp sợ và ngạc nhiên, nhưng trong nháy mắt thân thể của hắn hóa thành băng điêu.
Lúc này băng khí lao vào thức hải của hắn. Những băng khí này có thể đông cứng thần thức và linh hồn.
Đột nhiên có lực lượng màu vàng xuất hiện trong thức hải, hóa thành hình dáng Lý Vân Tiêu, hai tay bấm niệm pháp quyết, hào quang màu vàng xuất hiện.
Ken két..
Kết giới bao phủ băng mỏng nhưng cũng bị đóng băng, thần thức Lý Vân Tiêu xuất hiện trong kết giới, nhanh chóng bấm niệm pháp quyết, cũng không biết là mất đi ý thức hay là hắn im lặng.
Công Dương Chính Kỳ kinh hãi nói:
- Chân quân, Lý Vân Tiêu hắn..."
Mộng Linh chân quân lạnh lùng nói ra:
- Chết.
- À?
- Chết?
- Không có khả năng!
Công Dương Chính Kỳ, phụ tử Vi Thanh kinh hãi tới khó tin, lắc đầu không thừa nhận.
Mộng Linh chân quân cười lạnh nói:
- Không có khả năng? Không tin? Có bản lĩnh các ngươi đi chạm vào cây cột xem có chết hay không?
Vi Thanh cảm thụ băng khí tỏa ra, sắc mặt khó coi đến cực điểm, nói:
- Lý Vân Tiêu chính là chủ nhân Giới Thần Bi, lại nắm giữ Phạm Thiên Tử Phủ Diệt Thế Thần Lôi, băng khí này mạnh nhất chỉ là nguyên tố chi lực. Trong thiên hạ nào có nguyên tố chi lực mạnh hơn tử phủ thần lôi.
- Ha ha, nguyên tố chi lực? Nói đúng, thiên hạ vạn vật, hẳn là ngũ hành nguyên tố biến thành, trong thiên hạ có lực lượng nào mạnh hơn tử lôi?
Mộng Linh chân quân cười lạnh nhìn Vi Thanh, ánh mắt bắn ra hào quang màu xanh làm tâm thần hắn rung động, khiếp sợ lui ra phía sau vài bước.
- Tạo Hóa Cảnh! Hắn là cường giả Tạo Hóa Cảnh!
Nội tâm Vi Thanh nhấc lên sóng to gió lớn, nằm mơ cũng không nghĩ tới Mộng Linh chân quân lại là Tạo Hóa Cảnh!
Vi Vô Nhai cũng cảm nhận được khí tức này, hắn và Vi Thanh đều lui ra sau, phòng bị cẩn thận.
Công Dương Chính Kỳ đã biết thực lực của Mộng Linh chân quân, cũng không cảm thấy kinh ngạc, chỉ đáp:
- Trong thiên hạ tự nhiên có lực lượng mạnh hơn tử lôi rồi.
Mộng Linh chân quân nói:
- Đúng vậy, lực lượng mạnh hơn không phải ngũ hành biến thành sao? Nói tử lôi là lực lượng mạnh nhất thiên hạ... Ha ha... Vi Thanh... Chỉ số thông minh của ngươi thấp như vậy sao?
Mộng Linh chân quân trào phúng không che dấu.
Vi Thanh hơi sững sờ, cũng trầm mặc.
Vi Vô Nhai nói:
- Mộng lão nhân, ta và ngươi chưa gặp mặt bao lâu nay. Hôm nay vừa gặp quá xa lạ rồi.
Mộng Linh chân quân lúc này nhìn hắn một chút, nói:
- Ta và ngươi đã từng quen biết sao?
- Ngươi...
Vi Vô Nhai tức giận không nhẹ, Mộng Linh chân quân chính là mục tiêu hắn muốn vượt qua, nhưng đối phương khinh thường hắn, hắn lại không thể làm gì, thực lực giữa hai người quyết định tất cả.