- Đó là...
Không chỉ có Lý Vân Tiêu, tất cả mọi người đều thất kinh, lúc này có cảm giác mình nhìn lầm.
- Trời ạ, hắn không phải đang đùa chứ?
- Rốt cuộc Ngả tiên sinh muốn luyện chế cái gì?
- Chẳng lẽ là cái bẫy? Đoán chừng là đặt bẫy, bọn họ lừa gạt tiền tài của chúng ta?
Những người xem chung quanh nói với nhau.
Sắc mặt Cố Thanh Thanh cũng đại biến, mặt không còn chút máu, thân ảnh của nàng xuất hiện bên cạnh Thiên Chiếu Tử, lạnh lùng nói:
- Thiên Chiếu Tử đại nhân, ngươi đang đùa nghịch ta sao?
Sát khí hiện ra trong mắt Cố Thanh Thanh, ánh mắt của nàng dường như muốn xé Thiên Chiếu Tử thành phấn vụn.
Mấy người chung quanh cũng nhìn qua, Linh Mục Địch và ba vương khác xuất hiện, ngăn ngăn cản Cố Thanh Thanh, sợ nàng làm ra chuyện xúc động gì đó.
Thiên Chiếu Tử vẫn lạnh nhạt, bình tĩnh nói ra:
- An tâm một chút chớ vội, đứng quấy rầy ta xem cuộc chiến.
Cố Thanh Thanh cắn răng tức giận nói:
- An tâm một chút con em ngươi! Ngươi là đồ lừa đảo, dám lừa gạt ta, ta giết ngươi.
Cảm xúc của Cố Thanh Thanh bộc phát, nhớ tới tiền đặt cược của mình thì lạnh người, thầm nghĩ đồng quy vu tận với Thiên Chiếu Tử.
Nhưng khí thế của nàng còn chưa bộc phát, liền trực tiếp bị Linh Mục Địch và ba vương khác ngăn chặn, không chỉ phong kín kinh mạch, ngay cả ngón tay cũng không thể chuyển động.
Cố Thanh Thanh ngạc nhiên nhìn qua đám người Linh Mục Địch.
Lam Nham Chủ cười:
- Ha ha.
Cố Thanh Thanh nghe tiếng cười này liền cảm thấy lạnh của người, sợ hãi sắp phát khóc.
- Ngả làm cái quỷ gì vậy? Ta không nhìn lầm chứ?
Trên hư không, mấy phong hào Võ Đế tụ tập cùng nhau, thần thái hoài nghi.
Bởi vì Ngả đang chìm nổi trong hào quang, hắn đang luyện chế đều là vật tầm thường, tuy trong đó cũng có không ít thiên tài địa bảo, nhưng càng nhiều hơn là tảng dá, cỏ dại, vỏ cây, con kiến, bộ ngựa, cá chép, ly, gối...
Đinh Linh Nhi cũng sửng sốt, bởi vì đồ vật này là Ngả bảo nàng đi thu thập, tuy có một ít thứ trân quý, nhưng trong đó đa số là thứ bình thường nhất.
Hơn nữa những thứ khó hiểu càng ngày càng nhiều, còn có màn thầu, cái cuốc, đầu heo...
Sắc mặt Lý Vân Tiêu càng ngày càng khó coi, hắn dùng thần thức suy tính, chí ít có hơn mười vạn thứ, tuy hắn không rõ Ngả muốn làm gì, nhưng với tính cách của Ngả sẽ không cố lộng huyền hư.
Hơn nữa cảm ứng mười vạn đồ vật tiêu hao thần lực thật lớn, không chỉ phải khống chế tinh diệu, càng phải cảm ứng được biến hóa thật nhỏ của chúng. Một chiêu này đã là biểu tượng đỉnh phong tuyệt đối.
Linh Mục Địch không nhịn được hỏi:
- Thiên Chiếu Tử đại nhân, rốt cuộc Ngả muốn làm gì?
Sắc mặt Thiên Chiếu Tử ngưng trọng, cười hắc hắc nói:
- Mục Địch đại nhân xem những tài liệu này, nó sẽ cho ra cái gì?
Linh Mục Địch nói:
- Những vật này đã không thể xưng là tài liệu, bởi vì đa số là vật bình thường, tiện tay là có được.
Thiên Chiếu Tử gật đầu nói:
- Đúng vậy, những vật này chúng ta gọi là ‘ vạn vật ’."
- Vạn vật?
Thiên địa làm đỉnh, vạn vật làm dược!
Mấy người sững sờ, dường như có chút xúc động, lại không rõ mấu chốt ở đâu. Dường như có linh quang lóe lên trong đầu nhưng trôi qua tức thì, làm cho mấy cường giả Tạo Hóa Cảnh cũng buồn rầu không thôi.
Dù sao Linh Mục Địch cũng là thuật luyện sư, đột nhiên cả kinh, nói:
- Ngả muốn luyện hóa vạn vật, diễn hóa thế giới, trực tiếp luyện chế thánh khí sao?
Thiên Chiếu Tử nhìn hắn, nói:
- Tuy Lý Vân Tiêu không có đạt được luyện phương thánh khí trong không gian bí tàng, nhưng hắn năm đó cũng luyện chế ra á thánh khí. Còn có Ba Mộc đại nhân phụ trợ cho hắn, muốn lần nữa luyện chế ra thánh khí cũng không phải không có khả năng. Nếu là như thế, ta không cho rằng Ngả sẽ thắng.
- Cái gì?
Lần này mọi người biến sắc, tâm tình xem náo nhiệt giảm đi rất nhiều.
- Chẳng lẽ còn có tồn tại cao hơn thánh khí?
Lý Mang Sơn kinh hô:
- Chuyện này quá khó hiểu đấy.
Thiên Chiếu Tử híp mắt, cười nói:
- Ta còn chưa hiểu đấy, nhưng mà lão hủ đọc nhiều sách vở kiến thức uyên bác, sách cổ trong Thánh Vực có một quyển sách có ghi lại. Lúc ấy cảm thấy nó là lời nói vô căn cứ, lại không nghĩ có ngày thật sự xuất hiện trước mặt. Mặc dù là hiện tại ta cũng cảm thấy hoảng hốt.
Mạch thiếu kiên nhẫn, buồn bực nói:
- Càng nói càng mơ hồ, Ngả đại nhân muốn luyện chế thứ gì? Kính xin Thiên Chiếu Tử đại nhân nói rõ, ta thây sắc mặt Lý Vân Tiêu càng ngày càng xanh, dường như ý thức được gì đó.
Mấy người đều nhìn lên trời, sắc mặt Lý Vân Tiêu đúng là xanh hơn cả mướp.
Thủy Tiên tức giận nói:
- Đừng vội cố lộng huyền hư, lão già khọm này biết cái gì! Sắc mặt Vân Tiêu ca ca như vậy là do hào quang của tử đỉnh phản chiếu đấy, cho nên mới xanh như thế, mắt các ngươi mù sao?
Thiên Chiếu Tử: "..."
Trên trận tháp, Lý Vân Tiêu vẫn không động, hắn nhìn thẳng vào Ngả, dường như nghĩ đến cái gì, cắn răng nói:
- Luyện hóa vạn vật sao? Thực thiệt thòi ngươi nghĩ ra được! Nhưng luyện hóa vạn vật và trùng kiến thế giới, chế tạo thánh khí mà thôi, không nói có thành công hay không, mặc dù thành công, cũng chưa chắc có thể thắng ta!
Đột nhiên hắn hành động, Sơn Hà Đỉnh bay ra khỏi cơ thể.
Trên đỉnh tỏa ra hào quang màu trắng, tự thành thế giới, lĩnh vực Hà Ánh Mãn Thiên tỏa sáng, phân bầu trời thành hai nửa.
Thủy Tiên hưng phấn, khua tay nói:
- Vân Tiêu đại ca ra tay, tất thắng!
Lý Vân Tiêu đứng trước Sơn Hà Đỉnh, hai tay bấm niệm pháp quyết, hắn tiến vào trạng thái bản thân dung nhập vào đỉnh.
Một lát sau, hắn tiến vào trạng thái cực tĩnh, hắn quên đi Ngả, trước mắt chỉ có Sơn Hà Đỉnh.
- Kiếm đến!
Lý Vân Tiêu quát một tiếng, trời cao có hàn quang lóe lên, lúc này Kiếm Thương Trảm Hồng xuất hiện trên đỉnh.
Sau đó hắn lại quát:
- Kiếm đến!
Lại có hàn quang phá không bay xuống, kiếm khí lăng lệ xuất hiện trên bầu trời.
Lãnh Kiếm Băng Sương xuất hiện trên Sơn Hà Đỉnh.
- Kiếm đến!
Lý Vân Tiêu lại quát lớn, hào quang vạn trượng lóe sáng, lúc này một đám thủy ngân lớn như quả dưa hấu xuất hiện.
Hào quang chói mắt tỏa ra, giống như một dấu ngấn trên bầu trời.
- Hàm Kiếm Quang
Thiên Chiếu Tử kinh hô một tiếng, nói:
- Không ngờ bị hắn luyện hóa!
Viên Cao Hàn cũng cả kinh nói:
- Hắn sẽ không phải muốn tam kiếm hợp nhất chứ? Có giả bộ hồ đồ hay không?
Cố Thanh Thanh lúc này ổn định cảm xúc, tam vương cũng buông giam cầm, nàng cười nói:
- Ha ha, tuy ta không hiểu nhiều, nhưng còn chưa bắt đầu đã thua rồi.
Thiên Chiếu Tử nói:
- Nếu hắn thật có thể tam kiếm hợp nhất, ngược lại chưa chắc sẽ thua, chỉ là điều có thể sao? Bản thân Lãnh Kiếm Băng Sương đã là thánh khí, Kiếm Thương Trảm Hồng và Hàm Kiếm Quang cách thánh khí không xa... Nhưng đây chỉ là hạ sách, lần này Lý Vân Tiêu suy nghĩ hảo huyền rồi.
- Hừ.
Cố Thanh Thanh đắc ý nói:
- Rõ ràng hắn bị buộc lâm vào tuyệt lộ, đến bước đường cùng nên mói dùng hạ sách này.