Ma Sa cả kinh, sợ hãi nói:
– Cường giả thiên tài trong Vương tộc Bắc Hải, Nhuận Tường sao? Hắn sao lại đến Đông Hải chứ?
Sắc mặt Thủy Tiên khôi phục bình tĩnh, nói:
– Ta cũng nghe qua về người này, huyết mạch chi lực rất mạnh, rất nổi tiếng trong nhất mạch Vương tộc Bắc Hải. Từ Long tức chi lực kia mà xem, thực lực của hắn chỉ có hơn chứ không kém lời đồn.
Ma Sa nói:
– Chiến hạm này tựa hồ là của Nhân tộc, không biết Nhuận Tường có quan hệ gì với những người này, Thủy Tiên tiểu thư, người này đã chết, vậy giờ chúng ta phải làm sao đây?
Thủy Tiên nhìn thoáng qua cường giả Hải tộc sừng dài kia, nói:
– Tra xem hắn có tộc nhân nào không, sau đó chúng ta trực tiếp đi đến tộc của hắn, xem thử có cơ duyên gì không. Về phần những người làm hư đại sự của ta…
Nàng ngẩng đầu lên, trong mắt hiện lên một tia hàn khí, âm thanh lạnh lùng nói:
– Một tên cũng không thể bỏ qua.
Đồng tử Ma Sa đột nhiên co lại, trong mắt hiện lên một tia thô bạo, đáp:
– Vâng.
Hai người đối nghịch trên bầu trời cũng cảm nhận được khí tức bên dưới, ánh mắt đều ngưng tụ nhìn về phía biển cả.
– Đó là.
Nhuận Tường trong giây lát sắc mặt đại biến, lộ ra vẻ kinh hãi, phảng phất không thể tin, nhìn qua Thủy Tiên không nhiễm một hạt bụi, thoáng cái thậm chí có chút thất thần, kinh hãi nói:
– Nàng, nàng là...
– Hắc hắc, xem ra tiểu tử kia đã nhận ra tiểu thư rồi.
Ma Sa nhe răng cười, ầm ầm một tiếng liền phóng lên trời, đứng ở trên chiến hạm, lạnh lùng nói:
– Các ngươi có gì ân oán gì chưa xong thì mau tranh thủ thời gian đi, đợi lát nữa ta sẽ đưa các ngươi đi gặp Diêm Vương hết.