Người đi đầu hét lớn:
– Chư vị đừng hoảng hốt, chúng ta tới tương trợ.
Suất Quân Uy vừa dâng lên ý định đào tẩu xoay người nhìn lại thì thấy là người Đỗ gia đang bay đến, tuy chỉ có sáu ngươi nhưng cũng là một sự cứu viện cực lớn.
Suất Quân Uy đại hỉ quát:
– Lân Linh huynh, nhanh đến giúp ta.
Đỗ Lân Linh hận ý thao thiên hét:
– Những tên quỷ quái này đã nuốt hơn mười tộc nhân của Đỗ gia, thật là đáng chết.
Hắn cầm một thanh chiến đao, nhân đao hợp nhất từ bên ngoài bổ xuống tạo thành một lối vào, liên tục chém giết ba người, rồi nhảy vào vòng chiến, lập tức khiến áp lực lên người Suất gia giảm hẳn, tinh thần mọi người trở nên phấn chấn.
Úy Đông Dương ở phía xa xa cũng lớn tiếng:
– Lân Linh huynh, kính xin nhanh chóng hỗ trợ ta.
Trong mắt Đỗ Lân Linh như phun lửa lạnh giọng nói:
– Úy Đông Dương, nếu như không có ngươi giao tư liệu có vấn đề cho chúng ta, làm sao Đỗ gia chúng ta lại rơi vào hoàn cảnh như thế này?
Úy Đông Dương khẩn trương liên tục nói:
– Lâm Linh huynh hiểu lầm, nơi đây quá mức quỷ dị, thay đổi trong nháy mắt, tư liệu không quá mức có thể tin tưởng, đến tự thân chúng ta cũng gặp bất trắc.
– Hừ, tóm lại Úy Đông Dương ngươi tuyệt đối không phải là người tốt lành gì.
Đỗ Lân Linh không hề để ý đến hắn mà cùng linh thủ với Suất gia kháng địch, tính thế trong nháy mắt đã chuyển biến tốt đẹp.
Kỳ thật Đỗ Lân Linh cũng không phải là người tốt lành gì, đều là vì lợi ích của mình mà thôi, nếu hai nhà Suất, Úy bị tiêu diệt sợ rằng bọn hắn cũng gặp nguy hiểm, mà Úy Đông Dương có hiềm khích với hắn cho nên tự nhiên là hắn đi tương trợ Suất Quân Uy.
Lý Vân Tiêu quan sát một hồi, phát hiện những người trúng ta kia thoạt nhìn thì thần trí vẫn không ảnh hưởng, các loại võ công, kỹ pháp vẫn sử dụng tầng tầng lớp lố thế nhưng lại không biết phục dụng đan dược.
Theo lý thì trên người bọn họ hẳn là không thể thiếu được đan dược mới đúng, thế nhưng dù nguyên lực suy yếu đến mức nào cũng không thấy bất kỳ kẻ nào phục dụng đan dược hồi phục nguyên lực.
Mà người ba nhà thì đang không ngừng sử dụng đan dược như ăn đậu, xem ra có thể chống lại một thời gian nữa.
Lý Vân Tiêu dời ánh mắt đến nam tử đang ngồi ngay ngắn trên vương tọa kia. Ánh mắt nam tử kia vẫn ánh lên mang, hai mắt vẫn có thần hơn nữa còn lộ ra hòa quang cổ quái, có lẽ những tên trúng tà kia đều liên quan đến nam tử này.
Người này hẳn là Vu Dật Tiên? Không biết đến cùng là hắn đã chết hay vẫn còn sống?
Nội tâm Lý Vân Tiêu dâng lên cảm giác cổ quái, tuy thân ảnh nam tử kia nhìn sống động, có sức sống nhưng trực giác lại nói cho hắn biết đó là người chết.
Không biết vì sao người đã chết còn có thể gây ra sóng gió cổ quái đến mức này.
Lý Vân Tiêu trầm tư một hồi, rốt cục cất bước trên không, đi về phía mộ điện.
Thẳng đến trước cửa điện, hắn mới dừng bước, sắc mặt trở nên ngưng trọng bời vì hắn cảm giác bên trong có điều cổ quái, hắn cảm giác bên trong cực kỳ nguy hiểm, hơn nữa lại có một cảm giác cực kỳ quen thuộc.
Loại cảm giác này, đến cùng là xảy ra chuyện gì?
Lý Vân Tiêu giơ chân lên định bước vào trong mộ điện nhưng đột nhiên nội tâm phát lạnh, tự nhiên tuôn ra cảm giác sợ hãi, sợ đến mức đến kẻ ngang tàng như hắn cũng phải rụt chân về.
Đúng lúc này bảo kiếm trong tay Vu Dật Tiên đột nhiên lóe ra ánh hào quang, một đạo kiếm ý đột nhiên xuất hiện.
– Phanh.
Lý Vân Tiêu tránh không kịp đành sử dụng nguyên dương tán làm lá chắn, lập tức công hiệu ẩn nặc biến mất, thân ảnh của hắn cũng lập tức hiện ra, trên mặt hắn hiện rõ vẻ kinh ngạc.
Một đạo kiếm ý kia cường đại vô cùng, ít nhất là ngang bằng lực lượng Vũ Đế cao giai.
Nhưng một kiếm kia làm sao có thể phát ra?
Nếu thật sự là Vu Dật Tiên ra tay tuyệt đối sẽ không chỉ có lực lượng kém như vậy, nhưng nếu không phải là hắn thì là ai phát ra đạo kiếm ý kia?
Trên mặt Lý Vân Tiêu cực kỳ ngưng trọng, trở nên cảnh giác vạn phần.
Những tên trúng tà kia đang vây công ba nhà Đỗ, Suất, Úy đột nhiên phát hiện thân ảnh Lý Vân Tiêu lập tức có mấy đạo nhân ảnh lóe lên lao về phía hắn.
Nguyên dương tán của Lý Vân Tiêu bị một đạo kiếm quang kia phá vỡ phòng ngự đã không có cách nào ẩn độn, hắn lập tức thu nguyên dương tán, Mộ Vân Kính chiếu khắp không trung, từng đạo kính quang kết thành trận thế trước người Lý Vân Tiêu nhưng hình thành mấy chục mặt gương, những người đang lao đến lập tức biến mất không thấy thân ảnh.
Đồng thời khi mấy tên võ giả lao vào trong mặt gương, thân ảnh Lý Vân Tiêu dời sang chỗ khác, thong dong giơ ngón tay, chín chuôi bảo kiếm xuất hiện trên đầu hắn lao xuống vây quanh mặt gương.
– Rầm, rầm, rầm …
Dưới sự tàn phá của kiếm khí, mấy chục mặt gương đều bị nghiền nát, uy lực chém xuống của chín chuôi kiếm không phải dạng vừa.
Bốn gã võ giả mới thoát khốn khỏi mặt gương lập tức rơi vào trong kiếm khí, lại rơi vào cảnh chống đỡ vất vả.
Khóe miệng Lý Vân Tiêu hiện lên tia cười lạnh, trong mắt hiện lên một tia tàn khốc, trên người bắt đầu hiện ra trạng thái yêu hóa, hắn cũng Yêu Long hợp hai làm một, lập tức hồn lực kéo lên cửu giai, một tay bắt đầu biến đổi ấn quyết.
Chín thanh trường kiếm lập tức kết xuất kiếm trận, một phù kiếm ngưng tụ mà thành, lập tức kiếm khí tung hoành bốn phía tạo thành một vòng xoáy cuốn bốn người vào trong.
– Bang, bang …
Thân thể bốn gã võ giả quay cuồng trong vòng xoáy được một lúc thì nổ bung, từng tiếng kêu la thảm thiết xuất hiện cùng với từng đạo huyết quang.
Kiếm thế Lý Vân Tiêu vừa thu lại, thong dong đứng một bên, lập tức hồ nước lưu chuyển cuốn huyết vụ đi, để lại tình cảnh giống như ban đầu, chưa từng có cuộc chiến xảy ra vậy.
Suất Quân Uy đứng ở đằng xa nhìn thấy trận chiến này lập tức hét lên:
– Vân Tiêu đại nhân, mau tới giúp bọn ta.
Lý Vân Tiêu chỉ dùng một chiêu đã tiêu diệt bốn tên cường giả Vũ Đế khiến cho hắn cảm thấy kinh hãi, bất chấp mặt mũi trực tiếp lớn tiếng cầu cứu
Lý Vân Tiêu nhìn một cái, chỉ số thông minh của những tên võ giả trúng tà kia cũng không thấp đã sớm phân ra thành từng nhóm người vây giết ba nhà. Tạm thời áp lực của Suất gia cũng chưa đến mức diệt vong nhưng cũng đã chết mất mấy người chỉ còn lại bốn đang đau khổ chống lại sáu tên.
Úy Đông Dương hung ác quyết đấu cũng không quên liếc mắt về phía này, vẻ oán độc lộ rõ không hề che dấu.
Trên mặt Lý Vân Tiêu lộ vẻ thong dong, trực tiếp nhảy vào trận doanh Suất gia, mặc dù Úy Đông Dương là Vũ Đế lục tinh nhưng hắn không để trong lòng.
Sau khi Lý Vân Tiêu nhảy vào vòng chiến lập tức phóng xuất Huyền Lôi Kinh Vân Hống, Lôi thú vừa xuất hiện liền rống to một tiếng lập tức bổ nhào về phía một tên võ giả, lôi điện màu vàng trên người lập lòe, hóa thành từng mảnh tiểu lôi long bắn phá khắp bốn phương tám hướng.