Mục lục
Vạn Cổ Chí Tôn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Mỗi người đều như một chiếc thuyền con trong gió lốc, thân bất do kỷ, mặc cho sóng cuốn đi

Lý Vân Tiêu vừa mới khôi phục một chút khí lực, vội vàng thi triển ra Bất Diệt Kim Thân, chống lấy dư âm còn lại từ ngoài vài trăm mét vọt tới, trong mắt một mảnh rung động, sợ hãi nhìn lên trời cao.

Trong hai đồng tử hắn dần dần ngưng ra một ký hiệu thật nhỏ, bên con ngươi có chút hiện hồng.

Nguyệt Đồng chi lực chưa khôi phục, có thể thi triển ra một chút này đã là cực hạn của hắn rồi.

Trong gió lốc kai, bốn phía thân thể Mạc Tiểu Xuyên hiện ra ánh huỳnh quang nhàn nhạt, như màn ngước dán lên người hắn, hóa giải hết mọi năng lượng.

Hắn vừa thu trường kiếm lại, trực tiếp biến mất trong cơ thể mình, trên mặt lộ ra vẻ cổ quái, nói:

– Không thể tưởng được ngươi vậy mà tạm thời hiểu thấu được Bát khổ kiếm ý, nhưng thế thì đã làm sao?

Mạc Tiểu Xuyên nói xong, hai hàng lông mày nhíu chặt lại, thần sắc trên mặt phát sinh biến hóa, tựa hồ người phụ thể đang chậm rãi rời đi.

– Cái này

Trên mặt hắn rốt cục lộ ra khiếp sợ và vẻ cổ quái, khó có thể tin nhìn qua tất cả trước mắt, càng thêm không thể tin được một màn tận thế trước mặt này là do mình tạo thành.

“Hô”

Trong lòng Lý Vân Tiêu nhẹ nhàng thở ra, xem ra Mạc Tiểu Xuyên cũng không đáng lo, chỉ là người phụ thể lúc trước khiến hắn cảm thấy bất an cực độ, loại lực lượng có thể tùy ý điều khiển quy tắc Thiên Địa kia, ít nhất cũng là võ đạo đỉnh phong

Bỗng nhiên, Bắc Minh Thiên Lộc kinh ngạc đứng ở trên bầu trời, thân thể khổng lồ kia đột nhiên muốn nổ tung lên

“Ầm ầm”

Lực bạo tạc hình thành một đạo vòng xoáy đặc biệt, cùng lực lượng hủy thiên diệt địa đầy trời va chạm vào nhau.

Bốn kiện Hải Thần chí bảo loong coong một tiếng tản ra, hóa thành lưu quang bay khắp bốn phía.

– Ah.

Thủy Tiên la hoảng lên, nhìn qua bốn kiện chí bảo kia, đột nhiên lăng không lóe lên, liền đuổi theo một vật ở cách nàng không xa.

Tốc độ của nàng cực nhanh, cực kỳ nhẹ nhàng, vươn tay liền bắt được vật ấy, đúng là Phượng Sí Tử Kim Quan.

Ba vật khác thì bắn vào trong biển cả vô biên vô hạn, biến mất ở đường chân trời.

Lý Vân Tiêu trong lòng đột nhiên chấn động, không có tâm tư đi để ý tới Hải Thần chí bảo kia, mà sắc mặt ngưng trọng nhìn chằm chằm vào đoàn mây đen trên bầu trời kia.

Sau khi Bắc Minh Thiên Lộc bạo thể mà vong, nhưng Ma nguyên trong cơ thể cũng chưa chết, mà đang không ngừng ngưng tụ trên không trung, hóa thành Ma Vân quay cuồng lấy.

– Ma nguyên chi lực... Ma nguyên chi lực thuần túy...

Trên mặt biển cách đó không xa, Bạc Vũ Kình toàn thân u ám, sắc mặt trắng bệch, nhìn chằm chằm vào đóa ma vân trên trời cao, lộ ra vẻ khát vọng cực độ.

Bất đắc dĩ thân thể của hắn tổn thương quá nặng, giờ phút này lại bị Nghê Thạch cắn trả, cả đều run rẩy, có thể duy trì không chìm vào biển cả cũng đã là cực hạn rồi, nào có lực lượng đi cướp lấy Ma nguyên nữa chứ.

Đóa Ma vân kia sau khi quay cuồng trên không trung một lúc, phiêu đãng qua lại, phi tốc phóng về phía Mạc Tiểu Xuyên.

Sắc mặt Mạc Tiểu Xuyên trầm xuống, Thiên Tru Đãng Ma Kiếm hiển hiện trong tay, một cổ kiếm ý mênh mông liền lăng không chém tới

Bên trong kiếm ý ẩn ẩn có Chân Linh Thôn Thiên chi ảnh, truyền đến tiếng gầm gừ từ thời Thái Cổ.

Cái kia Ma Vân tựa hồ cực kỳ kiêng kị, đột nhiên hóa thành một đoàn hắc khí né ra, không dám lại đánh Mạc Tiểu Xuyên chủ ý, mà là hướng phía xa xa rơi đi.

– Đó là.

Đồng tử Lý Vân Tiêu đột nhiên co lại, trong đôi mắt hiện lên một tia hàn mang.

– À?

Xa xa đúng là hai người Bắc Minh Kháng Thiên và Bắc Minh Lai Phong đang đứng trên mặt biển, vừa thấy Ma vân kia vọt tới, hai người đều cực kỳ sợ hãi.

Bắc Minh Kháng Thiên hoảng sợ quát:

– Nhanh, nhanh dẫn ta đi.

Hắn trọng thương nơi thân, đã không còn lực chạy trốn nữa rồi, sau khi nói xong chợt phát hiện sau lưng hoàn toàn yên tĩnh, liền ngạc nhiên quay đầu lại nhìn

Chỉ thấy Bắc Minh Lai Phong đã một mình chạy đi hơn ngàn mét, nào quản đến sống chết của hắn chứ.

– A, tiểu súc sanh này!

Bắc Minh Kháng Thiên kinh sợ không thôi, vội giãy dụa đứng lên khỏi mặt biển, muốn chạy trốn.

Nhưng bất quá chỉ chớp mắt, liền bị Ma vân chụp xuống thôn phệ vào, phát ra một tiếng hét thảm.

– Ah.

Tiếng kêu thảm thiết của Bắc Minh Kháng Thiên quanh quẩn trên mặt biển, khiến sắc mặt mỗi người đều trắng bệch, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, không biết tiếp theo sẽ xảy ra chuyện gì.

Lý Vân Tiêu đột nhiên quát:

– Thủy Tiên công chúa, Thâm Hải Cự Thú.

Thủy Tiên vừa mới bắt được một kiện chí bảo, đang ảo não không thôi, trầm tư nên làm sao tìm kiếm ba kiện khác, nghe được tiếng quát của Lý Vân Tiêu lập tức liền phản ứng lại, vội vàng miệng phun mật ngữ, triệu hoán mấy đầu Thâm Hải Cự Thú kia ra tay.

“Lỗ lỗ lỗ lỗ lỗ”

Mấy đầu Thâm Hải Cự Thú kia đang làm thành một vòng, trị liệu cho Đậu Đậu bị thương, trên người năm đầu khác đều tản mát ra một chút hắc mang, tựa hồ như có cảm ứng vậy.

Trên mặt Thủy Tiên lộ ra vẻ lo lắng, vội hỏi:

– Không được ah, Đậu Đậu bị thụ thương rất nặng, bọn Đô Đô đang trị liệu cho nó, không cách nào công kích được.

Trên trán Lý Vân Tiêu chảy xuống mồ hôi lạnh ra, vào thời điển mấu chốt này...

– Ta đến.

Giờ phút này còn có thể đánh một trận cũng chỉ có Tân Thần thôi, còn có một Mạc Tiểu Xuyên thực lực không rõ nữa.

Mạc Tiểu Xuyên động thân, một đạo kiếm quyết ngưng tụ trong tay, nhân kiếm như một, đột nhiên lăng không chém tới, trên trường kiếm truyền đến rống to, đúng là tiếng gào thét của Chân Linh Thôn Thiên.

Lý Vân Tiêu nhíu mày, dừng ở kiếm thế của Mạc Tiểu Xuyên, so với thần bí nhân phụ thể lúc trước thật sự khác biệt ngày đêm.

Mặc dù hắn dùng thân tế kiếm, có thể khu động kiếm linh, cũng không cách nào phát huy ra được lực lượng quá lớn.

Chớp động mấy cái, Mạc Tiểu Xuyên liền lấn thân đến trước đoàn Ma Vân kia, một kiếm đâm vào trong.

Trên thân kiếm Thôn Thiên chi linh hiển hiện, mở ra miệng rộng cắn nuốt lấy Ma vân.

– Ah ah

Trong Ma vân lần nữa vang lên tiếng kêu của Bắc Minh Kháng Thiên, chỉ bất quá lần này cũng không phải là kêu thảm thiết, mà là gào thét

Chợt Ma khí chớp động lên, hiện ra một gương mặt gào thét, đúng là Bắc Minh Kháng Thiên, trong hai tròng mắt lóe ra ánh sáng tím yêu dị.

“Loong coong”

Đột nhiên trên Thiên Tru Đãng Ma Kiếm truyền đến cự chiến, Ma khí bắt đầu khởi động, không ngừng ăn mòn lấy thân kiếm.

– Cút

Ma diện kia nổi giận gầm lên một tiếng, một cổ kình lực từ trong Ma vân truyền ra, đánh lên trên thân kiếm, trực tiếp đánh bay Mạc Tiểu Xuyên ra ngoài.

– Ah ah ah ah.

Bắc Minh Kháng Thiên dưới một kiếm kia tựa hồ cũng bị thương tổn, không ngừng gào thét.

Nhưng Ma nguyên chi lực rót vào trong cơ thể, khí tức trên thân hắn càng ngày càng mạnh, trong sóng biển hình thành từng đạo sóng gió cuốn tới ra, không dám tới gần người hắn.

Sắc mặt Tân Thần ngưng trọng, nói:

– Lý Vân Tiêu, làm sao bây giờ?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK