Mục lục
Vạn Cổ Chí Tôn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tâm tư từ mười lăm năm trước quay lại, ánh mắt của Lạc Vân Thường lộ ra vẻ cô đơn vô hạn, ánh mắt của nàng tựa hồ vô tình hay cố ý điểm qua trên người Lý Vân Tiêu, thật giống đang tìm kiếm cái gì.

Ngày đó trên Diễn Võ Trường, thần thái của thiếu niên này, dĩ nhiên cùng Vũ Đế thánh tượng, giống như đúc.

Lạc Vân Thường khẽ cười khổ nói:

– Đáng tiếc ngươi không phải hắn.

Hiện tại nàng còn nhớ lúc đó ánh mắt của sư phụ thê lương, tự lẩm bẩm lên.

– Hồng nhan vì ai vũ một khúc, ai vì hồng nhan khuynh thiên hạ. Ngay cả Thần Tiên như sư phụ cũng không xứng với hắn, huống chi là ta.

Lý Vân Tiêu tựa hồ tâm có cảm xúc, khẽ động.

Tần Dương đợi nửa ngày, không gặp trả lời, lạnh lùng nói:

– Hắn đến cùng là ai? Ta ngay cả tư cách biết đến cũng không có sao?

Lạc Vân Thường phục hồi tinh thần lại, nhìn Tần Dương, cười khổ một tiếng nói:

– Hắn, đã chết rồi.

– Chết, chết rồi?

Tần Dương sững sờ, tất cả mọi người cũng kinh sợ.

Tần Dương tức giận lúc này mới dần dần tản ra, trầm giọng nói:

– Chẳng cần biết hắn là ai, nhưng đã chết rồi, như vậy ta liền có cơ hội. Hắn đến cùng đã làm gì, có thể làm cho ngươi chân thành như vậy. Chỉ cần hắn có thể làm được, ta cũng nhất định có thể làm được!

Lạc Vân Thường ngẩng đầu lên, khẽ mỉm cười, cười dị thường quyến rũ mê người, nàng khẽ nói:

– Ngươi cũng có thể làm được? Vậy ngươi hãy nghe cho kỹ...

– Hóa Thần hải, hắn luyện chế ra siêu phẩm Huyền Binh kiếm Trảm Tinh thần, thăng cấp thành Đế cấp Thuật Luyện Sư trẻ nhất đại lục, được tôn là Thuật Luyện Sư Công Hội tổng bộ danh dự Trưởng lão!

– Hồng Nguyệt thành, hắn vì mỹ nhân một chiêu kiếm khuynh thành, để một trong tam đại siêu cấp thế lực xoá tên khỏi đại lục!

– Đông Hải, hắn vì bằng hữu giết hết tám ngàn dặm hải vực, bị Hải tộc chi vương hạ xuống Phong Sát lệnh!

– Thánh Vực, hắn lực ép quần hùng, tranh cướp Thiên Địa Phong Vân bảng đệ tam, bị phong là Phá Quân Vũ Đế!

– Lạc Tuyết Phong, hắn bước trên mây mà đến, một chiêu ung dung đánh bại thập đại Vũ Đế!

– Đệ nhất thiên hạ mỹ nhân, Thần Tiêu cung Cung chủ Khúc Hồng Nhan người như Thần Tiên, cũng không cách nào lưu lại tâm hắn!

– Còn có quá nhiều quá nhiều…

Lạc Vân Thường khẽ nâng mi mắt lên, nhìn Tần Dương vẻ mặt dại ra, khẽ cười nói:

– Hiện tại, ngươi biết người trong lòng ta là ai chứ? Chỉ cần ngươi có thể làm được một phần trăm của hắn, Lạc Vân Thường ta liền gả cho ngươi!

Tần Dương đương nhiên biết, mỗi người ở đây đều biết. Cái tên đó, đã biến mất mười lăm năm, nhưng mỗi người đều như cũ trầm luân ở trong lòng, không dám tùy ý nói ra khỏi miệng.

Lạc Vân Thường nhẹ nhàng đẩy thị giả ở bên người ra, dưới chân hơi điểm, cả người phiêu nhiên bay đi, hóa thành một đạo nghê hồng bay lên không, chỉ truyền đến thanh âm nhàn nhạt, uể oải.

– Ta có chút mệt, đi về nghỉ trước, xin lỗi.

Nàng vừa đi, toàn bộ phòng yến hội xuất hiện trầm mặc lần nữa.

Lý Vân Tiêu ngơ ngác ngồi ở trên ghế, trợn to mắt, cầm chén rượu trong tay ngây người như phỗng...

Tần Dương trầm mặc một lúc lâu, rốt cục thở dài một tiếng. Tần Chính đột nhiên mở miệng nói:

– Thân thể Lạc thống lĩnh không khỏe, mọi người tiếp tục đi.

– Vân thiếu, Vân thiếu, ngươi làm sao?

Mộng Vũ phát hiện Lý Vân Tiêu dị dạng, dùng tay đẩy hắn một cái.

Lý Vân Tiêu đột nhiên cơ linh, rốt cục phục hồi tinh thần lại, hắn sờ sờ mồ hôi lạnh trên trán, nhìn Lạc Vân Thường đã biến mất ở chân trời...

Tiêu Khinh Vương cười to nói:

– Người trẻ tuổi tán gái phải có kiên trì mới đúng. Bé gái đều ái mộ anh hùng, nhưng dù sao Cổ Phi Dương đã chết mười mấy năm, ngươi phải kiên trì không ngừng, mặt dày mày dạn, phải biết mỹ nữ không chịu nổi mài a.

Tần Dương khổ sở nói:

– Đa tạ Tiêu thống lĩnh chỉ điểm.

Hắn có chút cụt hứng ngồi trở lại vị trí của mình.

Nhị vương tử Tần Nguyệt thì âm thầm thở phào nhẹ nhõm, vừa nãy trái tim của hắn nhảy đến trong cổ họng. Nếu Lạc Vân Thường đáp ứng lời cầu hôn của Tần Dương, Tần Dương này không chỉ có thêm một tên Thuật Luyện Sư cùng Vũ Quân giúp đỡ, hơn nữa càng có thêm một đội Trấn quốc Thần vệ chống đỡ, đây chính là một luồng sức mạnh tuyệt cường.

Hắn thấy Lạc Vân Thường từ chối, nội tâm mới hơi nới lỏng, mỉm cười đứng ra, bắt đầu hiến vật quý cho Tần Như Tuyết.

Tiệc rượu trải qua một khúc nhạc dạo ngắn như thế, cũng không có bị ảnh hưởng, mọi người tiếp tục vui vẻ ăn uống. Mặc dù Tần Dương có chút cô đơn, nhưng cũng không để ý lắm. Bởi vì trên tình trường bại bởi Cổ Phi Dương, cũng không phải chuyện mất mặt gì.

Mộng Bạch nhẹ nhàng cắn một cái đùi dê, đột nhiên hỏi:

– Sư phụ, ta nghĩ nửa ngày, cũng không biết người mỹ nữ vừa nãy kia nói là ai, ngươi biết không? Hẳn là Dương Địch đại nhân sao?

Dương Địch vốn là người của Thiên Thủy quốc, tất cả bách tính đều biết, địa vị như thần linh.

Mộng Vũ lườm hắn một cái, phổ cập khoa học nói:

– Hắn là ân sư của Dương Địch đại nhân, tuyệt đại cường giả Cổ Phi Dương đại nhân. Toà Thánh tượng trong Già Lam trong học viện kia chính là hắn.

– Oa, hóa ra là hắn, pho tượng kia ta đã thấy, tuy rằng rất uy phong, nhưng cũng không soái a!

Mộng Bạch không hiểu nói:

– Ngay cả mỹ nữ đệ nhất thiên hạ cũng không muốn, lẽ nào hắn là tên ngu đần?

– Khặc, khặc!

Lý Vân Tiêu phun ra một ngụm rượu, liều mạng ho khan, cả giận nói:

– Ngươi biết cái gì! Kia gọi là lướt trong trăm khóm hoa, mảnh diệp không dính thân!

– Thí, ta nhìn hắn không phải ngu đần chính là pha lê!

Mộng Bạch lầm bầm lên.

– Trần ca, Hàn ca, các ngươi nói sao?

Trần Chân cũng cười to lên.

– Ha ha, không sai, ta cũng cảm thấy đứa kia là pha lê. Tuy rằng ta chưa từng thấy Thần Tiêu cung Cung chủ, nhưng được khen là mỹ nhân đệ nhất thiên hạ, tất nhiên là nhân vật tiêu hồn giống như Thần Tiên, ai có thể không động tâm? Ồ, Vân thiếu, sắc mặt của ngươi làm sao khó nhìn như vậy? Chẳng lẽ ngươi cùng tên pha lê kia có một chân? Ngươi sẽ không kiếm qua xà phòng cho pha lê kia chứ? Ha ha!

Hắn tả một pha lê, hữu một pha lê, nói mà sắc mặt Lý Vân Tiêu xám ngắt, cả giận nói:

– Các ngươi đối với võ đạo tiền bối không tôn trọng như vậy sao?

– Tôn trọng cái rắm a!

Trần Chân kêu gào nói:

– Không phải là thực lực mạnh hơn chúng ta một chút xíu sao? Không phải là giết người tàn nhẫn một chút sao? Ngươi xem một chút những mỹ nữ này, nghe đến danh tự Cổ Phi Dương liền ngây ngất, đệt! Bằng vào điểm này, hắn chính là công địch của toàn bộ nam nhân trên đại lục! Hàn Bách, ngươi nói đi!

Hàn Bách cũng thật lòng gật gật đầu, nghiêm nghị nói:

– Đương nhiên! Ngay cả đại mỹ nữ đệ nhất thiên hạ cũng chân thành cho hắn, quả thực là tội đáng muôn chết, chết chưa hết tội a! Vân thiếu, ngươi nói đúng chứ?

Lý Vân Tiêu:

–...

Mộng Vũ tức giận nói:

– Các ngươi đừng vội nói bậy chửi bới Cổ Phi Dương đại nhân, nói thêm câu nữa ta liền đi nói cho Lạc lão sư! Hừ, lấy ái mộ của Lạc lão sư đối với Cổ Phi Dương đại nhân, các ngươi biết hậu quả!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK