– Chuyện gì?
– Bảo ngươi tới thì ngươi cứ tới, nói nhảm nhiều như vậy làm gì?
Trong mắt một gã cường giả Bắc Minh thế gia lóe lên hàn quan, nghiêm nghị quát.
Sắc mặt Phó Cẩm Sơn lập tức chìm xuống, trong hai tròng mắt chớp động vẻ giận dữ, nhưng cũng không dám lên tiếng, mà ngẩng đầu nhìn qua Lý Vân Tiêu.
Lý Vân Tiêu trong mắt bắn ra một chút hàn tinh, khóe môi nhếch lên vẻ châm chọc.
Gã cường giả kia giận tím mặt, đang muốn phát tác, lại bị Bắc Minh Nguyên Hải ngăn lại.
Bắc Minh Nguyên Hải dáng người cực gầy cực cao, hai hàng lông mày nghiêng nghiêng rủ xuống, đôi má vừa gầy lại vừa dài, khí chất càng vô cùng âm lãnh, chính là khí tức do quanh năm tu luyện hàn huyền chi khí gây nên.
Hắn khinh mạn đưa mắt lên nhìn, cao thấp đánh giá Lý Vân Tiêu vài lần, mí mắt có chút nhảy dựng, có chút động dung nói:
– Tiểu tử, ngươi là ai?
Lý Vân Tiêu cười lạnh một tiếng, đứng ở trên ngọc thạch trụ kia bất động:
– Liên quan gì đến ngươi?
– Làm càn ngươi có biết vị đại nhân trước mắt này là người phương nào không?
Tên cường giả lúc trước gầm lên, một bộ trách hắn có mắt không nhìn được Thái Sơn, lãnh ngạo nói:
– Vị đại nhân này chính là túc lão Bắc Minh Huyền Cung, Bắc Minh Nguyên Hải đại nhân
Hắn quát chói tai, vốn tưởng rằng đối phương tất nhiên sẽ giật mình, ngoan ngoãn xuống nhận sai.
Kết quả lại khiến mọi người ngạc nhiên, bộ dáng kia của đối phương thật giống như hoàn toàn chưa từng nghe qua Bắc Minh Nguyên Hải vậy.
Chỉ có Phó Cẩm Sơn sắc mặt đại biến, ánh mắt lộ ra vẻ mặt và ý sợ hãi.
Lý Vân Tiêu nói:
– Vậy ngươi có biết ta là ai không?
Người nọ sững sờ, nhíu mày nói:
– Không biết.
Trong mắt ngoại trừ hiếu kỳ ra, còn có khinh miệt không chút che dấu, thật giống như đang nói…, ngươi là cái thá gì vậy
Lý Vân Tiêu cười cười, từ trên cây cột nhảy xuống, một phát bắt lấy Phó Cẩm Sơn.
Hai người trực tiếp hóa thành một đạo quang mang, “XÍU… UU! ” một tiếng độn khai trước mắt mọi người, chỉ có một đạo cười dài truyền đến:
– Ha ha, không biết tốt lắm.
Người Bắc Minh thế gia đều lập tức ngạc nhiên, toàn bộ thoáng cái choáng váng.
– Đáng chết lại dám đùa ta
Người nọ giận dữ, đang muốn đuổi theo.
– Mà thôi.
Bắc Minh Nguyên Hải mở miệng nói, trong thanh âm cũng lộ ra lãnh ý, khiến người khắp mọi nơi đều phát lạnh.
– Vâng
Người nọ vội vàng lên tiếng, liền không dám đuổi nữa.
– Tiểu tử kia có cổ quái, không phải chỉ đơn giản như biểu hiện, giờ này khắc này đừng gây ra thị phi nữa.
Bắc Minh Nguyên Hải nhìn qua từng mặt linh bài dựng trước mắt, ngưng giọng nói:
– Trong phiến tế đàn này tăng thêm hai người bọn hắn hiện giờ tổng cộng là 37 người.
Lình bài trên bàn đều giống như đúc, chỉ là tên khắc trên đó khác nhau, xếp đặt bốn phía, tổng cộng 35 mặt.
Một cái phía trước nhất thình lình viết bốn chữ “Bắc Minh Nguyên Hải”.
Một gã cường giả sau lưng nói:
– Hai người này không ấn xuống một tia bổn mạng nguyên thần, mặc dù vẫn lạc chúng ta cũng không biết.
Bắc Minh Nguyên Hải nói:
– Không sao cả, chết nhiều ít một hai người cũng không ảnh hưởng gì, mấu chốt là phải tra ra nguyên nhân cái chết của bọn hắn.
“Phanh”
Đột nhiên một mặt linh bài trên bàn chớp động kim quang, “Phanh” thoáng một phát liền nổ bung, tiêu tán vô hình.
Sau đó trên linh bài phát ra một tiếng “Két”, ba chữ “Bạch Tử Phong” viết trên đó lập tức vỡ ra, toàn bộ linh bài trở nên ảm đạm vô quang.
– Lại chết một người.
Một người sau lưng kinh hô lên, nói:
– Từ khi chúng ta đến, đã bị chết bảy người rồi
Một người khác thanh âm ngưng trọng nói:
– Tu vị người này là Võ Đế thất tinh, sáu người trước tu vị cao nhất cũng chỉ là Võ Đế ngũ tinh, xem ra nguy hiểm nơi này còn trên cả chúng ta dự đoán.
Gương mặt Bắc Minh Nguyên Hải thủy chung âm trầm, không phát biểu cách nhìn, tùy ý để thủ hạ suy đoán và suy tính.
Giờ phút này lại có không ít người lục tục tiến đến, đều bị bọn hắn quát tháo tới lưu lại bổn mạng ấn ký.
Đại đa số mọi người ngoan ngoãn đi vào khuôn khổ, cho dù cực không vui, cũng không dám phản kháng.
Chỉ có một gã Võ Đế tứ tinh xương cốt cứng, không muốn phối hợp, trực tiếp bị một gã cường giả Bắc Minh thế gia một đao đánh chết.
Lý Vân Tiêu và Phó Cẩm Sơn đi tới trên một ít tế đàn nhỏ bé bốn phía xem xét.
Toàn bộ tế đàn hoàn toàn là một khối, không có bất kỳ khe hở hoặc là cửa nào để tiến vào cả.
Bọn hắn liên tiếp tra xét mấy cái, đều là như thế, cuối cùng phải buông tha, đứng trên một tế đàn ở trung ương nhất.
Phó Cẩm Sơn nói:
– Vân thiếu, nơi này ngoại trừ Vĩnh Minh Bích và bố cục tinh vực hỗn loạn ra, cũng không còn gì dị thường.
Lý Vân Tiêu nói:
– Đã biết, cực khổ ngươi rồi, đi về trước đi.
Phó Cẩm Sơn giờ phút này đã không còn tác dụng gì nữa rồi, hắn thoáng cái thu Phó Cẩm Sơn vào trong Giới Thần Bi, bản thân lại rơi vào trầm tư.
Vốn không có vấn đề cũng bình thường đến cực điểm, nhưng mấu chốt là tra khổnga vấn đề, lại không ngừng có người vẫn lạc...
– Là ngươi.
Đột nhiên một đạo thanh âm quen thuộc truyền đến, đánh gãy suy nghĩ của Lý Vân Tiêu.
Lý Vân Tiêu quay đầu lại, hai đạo quang mang lập tức bay thấp trên tế đàn.
Một người trong đó áo trắng tuấn mỹ, trên mặt dáng tươi cười, ngươi khác thì áo bào tím trên thân, khuôn mặt lạnh lùng, chính là tên nam tử gặp được lúc trước.
Lý Vân Tiêu quét mắt qua, lập tức dừng lại trên người nam tử áo trắng kia mọt chút, tựa hồ rất có hào hứng đánh giá vài lần, lông mày thoáng cái nhướng lên.
Nam tử áo trắng mỉm cười, cũng lơ đễnh, chỉ nhẹ nhàng gật đầu, xem như chào hỏi.
Nam tử áo bào tím nói:
– Ta đã đoán được ngươi sẽ tiến đến, thế cục bây giờ ngươi có lẽ cũng hiểu rõ ra, phương án liên thủ ta nói lúc trước, có cân nhắc chút không?
Lý Vân Tiêu nói:
– Ah, ta thật sự không thấy vì sao cần liên thủ cả.
Nam tử áo bào tím biến sắc, trong mơ hồ tựa hồ có nộ khí dâng lên, thấp giọng quát nói:
– Ngươi có biết chỉ một lát, nơi này đã vẫn lạc bốn năm tên cường giả Võ Đế không?
Lý Vân Tiêu trong nội tâm khẽ động, trầm giọng nói:
– Chết như thế nào?
Nam tử áo bào tím sắc mặt ngưng trọng lắc đầu, gian nan nói:
– Không biết.
Hắn lạnh lùng nhìn Lý Vân Tiêu:
– Chính là vì không biết, cho nên mới càng nguy hiểm, hơn nữa cho dù không có dị thường, chờ đợi cơ duyên xuất thế, ta và ngươi thế đơn lực bạc, làm sao chống lại Bắc Minh Huyền Cung được?
Lý Vân Tiêu thoáng cái bắt đầu trầm mặc.
Nam tử áo bào tím thấy hắn tựa hồ có chỗ tâm động, lập tức rèn sắt khi còn nóng nói:
– Không chỉ có là Bắc Minh Huyền Cung, theo ta biết, còn có mấy vị cường giả Võ Đế cửu tinh cũng sẽ tiến đến, trong đó kể cả cao thủ của Đoan Mộc thế gia.
Đồng tử Lý Vân Tiêu hơi co lại, nhưng trong nháy mắt đã khôi phục bình thường.
Chỉ là hào quang trong mắt tựa hồ trở nên đục ngầu:
– Mặc dù muốn kết minh, cũng phải để ta xem giá trị kết minh mới được.