Mục lục
Vạn Cổ Chí Tôn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hai người Lý Vân Tiêu thiếu chút nữa đã ọe ra, trong cơ thể đều tuôn ra đế khí, ngăn cách lấy không khí ngoại giới.

Duẫn Ngôn kéo lấy khuôn mặt, nói:

– Sao thoáng cái đã biến thành như vậy, trước kia thần trí và tất cả của hắn vẫn rất bình thường mà.

Ánh mắt Lý Vân Tiêu cũng lộ ra vẻ chán ghét, nói:

– Ngươi hỏi hắn một chút, tuy rằng bộ dáng thay đổi, nhưng thần trí chưa hẳn đã đổi.

Bạch Tử Phong sau khi thở ra một hơi, ngẩng đầu lên, hai con mắt hoàn toàn lộ ra ngoài, giống như dính lên trên mặt vậy, vòng vo vài cái, hé miệng, một đạo thanh âm trầm thấp mục nát truyền ra:

– Sinh cơ... Ta muốn sinh cơ..., các ngươi cho ta...

Duẫn Ngôn cảnh giác nói:

– Ngươi bây giờ là Bạch Tử Phong, hay là người khác?

Bạch Tử Phong chậm rãi di động thân thể, đi tới hai người nói:

– Bạch Tử Phong... Ta đương nhiên là Bạch Tử Phong..., vì cái gì... Vì cái gì ta thiên phú cao như vậy... Người đẹp trai như vậy... Trở nên mục nát lại chính là ta... Mà không phải các ngươi... Vì cái gì...

Lý Vân Tiêu và Duẫn Ngôn nhìn nhau một cái, đều sờ tóc, sửa sang lại trường bào một chút, ưỡn bộ ngực lên, cái cằm có chút ngửa lên

– Trả sinh cơ lại cho ta.

Một tiếng rống to truyền ra từ miệng Bạch Tử Phong, toàn bộ gương mặt càng trở nên đáng sợ.

“Phanh”

Thân thể Bạch Tử Phong nhoáng một cái, không khí bị trực tiếp áp bách, cả người hắn dùng tốc độ cực nhanh bắn ra ngoài, đánh ra một quyền.

Quyền tốc nhanh đến trực tiếp ma ra hỏa hoa, “Oanh” thoáng một phát đánh tới chỗ Duẫn Ngôn.

Hai người đã sớm có phòng bị, Duẫn Ngôn lập tức liền độn đỉ, trên nắm tay kình phong xoay chuyển, ngọn lửa văng khắp nơi, đánh tan tàn ảnh.

Con ngươi dính trên mặt Bạch Tử Phong đảo một vòng, nhìn lại Lý Vân Tiêu.

Lý Vân Tiêu nhìn mặt hắn chỉ cảm thấy một hồi buồn nôn, không gian bốn phía lắc lư thoáng một phát, cả người trực tiếp thuấn di đi, sau một khắc đã rơi vào trên một cây ngọc thạch trên tế đàn.

– Ah.

Bạch Tử Phong lại nhổ ra thi khí, thân thể cũng lóe lên, đánh tới Duẫn Ngôn cách đó không xa, tốc độ lúc này tựa hồ càng hơn lúc trước.

Duẫn Ngôn kinh hãi, trên trán đều là mồ hôi lạnh đầm đìa, trong tay lóe lên kim quang, tóe lên một mảnh ánh đao.

“Phanh”

Lưỡi đao kia trực tiếp chém lên quyền phong Bạch Tử Phong, một mảnh hào quang chấn khai, bảo đao kia bị một cổ thi khí màu xanh lá ngăn cản, không cách nào suy giảm tới thân thể.

Đồng tử Duẫn Ngôn và Lý Vân Tiêu đều đột nhiên co lại, nhìn chằm chằm vào tầng thi khí màu xanh lá kia.

– Ah.

Bạch Tử Phong hét lớn một tiếng, lực đạo trong tay lập tức tăng cường, toàn bộ thi khí màu xanh lá thoáng cái bành trướng, rốt cục “Phanh” một tiếng nổ bung

Duẫn Ngôn biến sắc, quát:

– Lưu vân chiếu không.

Chiếu Không Đao màu vàng trong tay run lên, lập tức một mảnh đao hoa bồng lên, hóa thành bóng dáng đầy trời.

Trên thân đao càng bay ra vô số phù văn, tất cả đao ảnh thoáng cái cứng lại, kết thành một mặt đao chi bích vô hình, ngăn cách thi khí màu xanh lá kia lại, đồng thời sụp đổ xuống.

Đao bích trong suốt khẽ đảo, lập tức phân liệt thành vô số đao ảnh, thiên thiên vạn vạn chém tới

“Rầm rầm rầm phanh”

Những đao ảnh kia lăng lệ ác liệt dị thường, xé mở thi khí trên người Bạch Tử Phong, trực tiếp chém lên thân thể hắn.

– Ah.

Bạch Tử Phong bị đao khí áp chế không cách nào hoàn thủ, thân thể bị cắt đứt từng chút, trên mặt lộ ra vẻ thống khổ, trong miệng càng phát ra tiếng rên rỉ nặng nề.

Một hồi đao vũ qua đi, mục nát chi thân đã thiên sang bách khổng, nhưng Bạch Tử Phong cũng không chết đi, mà tròng mắt lại vòng vo, nhìn về phía Duẫn Ngôn.

Dưới ánh mắt kinh khủng kia, Duẫn Ngôn lại càng hoảng sợ, chỉ cảm thấy một cổ cảm giác mát từ xướng sống lưng phun lên ót, cả người liền rét run không hiểu.

“Oanh”

Đột nhiên ánh sáng màu đỏ lóe lên, một đoàn hỏa diễm trực tiếp nổ bung trên đỉnh đầu hắn.

– Ah

Thân hình Duẫn Ngôn lóe lên, toàn bộ tóc đều bị đốt rối bời, chật vật không chịu nổi nhảy ra từ trong lửa.

– Ngươi làm cái gì?

Hắn mặt mũi tràn đầy vẻ giận dữ nhìn hằm hằm lên không.

Chỗ hỏa diễm nổ bung, không gian thoáng cái đẩy ra, thân ảnh Lý Vân Tiêu hiện ra, hắn giơ giơ tay lên, vài điểm hào quang bay vụt xuống.

Đồng tử Duẫn Ngôn hơi co lại, thấy rõ trong hào quang kia tựa hồ có gì đó, năm ngón tay lăng không chộp tới, trực tiếp nhiếp lấy mấy đạo quang mang trên không trung, cẩn thận ngóng nhìn qua.

Chỉ thấy mấy thứ như hạt trường mễ bị lửa thiêu một mảnh cháy đen, tuy rằng như thế, nhưng vẫn có thể nhìn ra hình thái.

Duẫn Ngôn chấn động toàn thân, kinh hãi nói:

– Hủ Thi Trùng?

Lý Vân Tiêu nói:

– Không phải Hủ Thi Trùng bình thường, nếu không tuyệt đối không thể không chút tiếng động lặn xuống trên người của ngươi được.

Duẫn Ngôn nhịn không được giật mình, một hồi sợ hãi, ngượng ngùng nói:

– Tạ, đa tạ, vạn phần cảm tạ.

Hắn nhìn Bạch Tử Phong, thật sự không thể tưởng tượng cảm thụ khi mình biến thành bộ dạng kia.

Trong nội tâm cảm thấy cực kỳ cảm kích Lý Vân Tiêu:

– Hủ Thi Trùng biến dị này có lẽ chính là hung thủ giết người, chỉ có điều những người kia trước khi chết đi đi đâu rồi, có phải cũng giống như Bạch Tử Phong biến thành bộ dáng này không?

Hắn vừa nói xong, không gian phía trên Bạch Tử Phong thoáng cái vặn vẹo, lăng không nhiều ra hơn mười đạo thân ảnh, tất cả đều là thân hình hư thối, tản mát ra thi khí rất mạnh.

Duẫn Ngôn liền ngậm miệng lại, hận không thể tát cho mình mấy cái.

Những thân hình hư thối kia tuy rằng nhìn qua rách nát không chịu nổi, nhưng thi khí trên người so với Bạch Tử Phong còn muốn nghiêm trọng, hoàn toàn không nhìn ra bộ dáng trước kia đâu nữa.

– Làm sao bây giờ?

Hắn kinh hãi, phi tốc lao lên, song song đứng bên người Lý Vân Tiêu, nâng đao cảnh giác:

– Thực lực của những người này tựa hồ cũng không dưới Bạch Tử Phong đâu.

Lý Vân Tiêu nói:

– Không có việc gì, giao cho ta đi

– Ân? Nói cái gì?

Duẫn Ngôn sửng sốt một chút, cho là mình quá căng thẳng, không có nghe rõ.

Lý Vân Tiêu lại lặp lại một lần, nói:

– Không có việc gì, đều giao cho ta đi, ngươi lui ra phía sau.

Duẫn Ngôn lúc này mới chấn động, có chút ngốc trệ nói:

– Ngươi, ngươi muốn một người đối phó những hủ thi này sao?

Lý Vân Tiêu nói:

– Những vật này sợ lửa, mà ta vừa vặn tu luyện một chiêu hỏa hệ thần thông tương đối đắc ý, cứ thử xem sao a.

Duẫn Ngôn do dự một chút, nhân tiện nói:

– Tốt, không cần thiết miễn cưỡng, ta lược trận cho ngươi.

Hắn thối lui mười trượng, trên bảo đao trong tay lóng lánh hào quang, không dám có chút buông lỏng

Vết đao trên người Bạch Tử Phong dần dần khép lại, tựa hồ là Bất Tử Chi Thân.

Hắn chậm rãi ngẩng đầu, nhảy dựng lên, hét lớn một tiếng liền phóng tới hai người.

Những hủ thi trống rỗng xuất hiện sau lưng cũng thoáng cái bạo phát ra, các loại thanh âm khủng bố từ trong mồm phát ra, hóa thành hơn mười đạo độn quang hiện trên trời cao.

Trong lòng Duẫn Ngôn đột nhiên trầm xuống, một cổ cảm giác xấu xông lên đầu, bảo đao trong tay không khỏi niết hơn một chút.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK