Xa xa một mảnh đen kịt dần dần tiêu tán, chậm rãi có điểm quang mang.
Một đạo lôi quang nhảy lên, phát sinh thanh âm, càng tụ càng nhiều, chậm rãi thành đoàn, trong đó tử thanh nửa này nửa nọ, cực kỳ tinh thuần.
Lôi quang tuy rằng chói mắt, nhưng trên khí tức cũng dị thường yếu ớt, như là tùy thời muốn mất đi, hiển nhiên đã bị thương nặng.
Đột nhiên một cái xích hồng sắc đại thủ hiện lên ở phía trên lôi quang đoàn, mạnh mẽ đánh xuống một trảo.
….
Từng đạo lôi điện nổ bắn ra, lôi quang đoàn giãy dụa vài cái, lại không có thể tránh thoát được.
– Ha ha đúng là vẫn còn thuộc về ta, Tuyệt Thế Ất Mộc a!
Một ngọn lửa “bùm bùm” nhảy ra, một thân ảnh khôi ngô từ trong bóng tối nổi lên, một khuôn mặt dữ tợn mà hưng phấn, đúng là Lôi Hổ Hỏa Báo
– Chuyện gì xảy ra?
– Không có khả năng hắn lại vẫn không chết?
Tất cả mọi người đều sắc mặt đại biến, khó có thể ức chế kinh khủng ở toàn thân lan tràn.
Trước đó rõ ràng bị nổ cháy đen, cơ bản tắt thở, mặc dù còn chưa có chết, cũng tuyệt đối không thể sanh long hoạt hổ xuất hiện a.
Ở sau ngắn ngủi kinh hãi, thần sắc của mấy người Trần Phong và Mộ Dung Hằng Vũ đã thoáng chút âm trầm xuống.
Tuyệt Thế Ất Mộc quyết không thể bị hắn cướp đi, nhưng trước đó Lôi Hổ Hỏa Báo triển lộ ra uy lực, đã chấn nhiếp mọi người, mỗi người đều là gắt gao nhìn chằm chằm, ai cũng không dám mạo muội tới gần.
– Phanh
Ngay khi mọi người tâm niệm thay đổi thật nhanh, thân thể của Lôi Hổ Hỏa Báo bỗng nhiên run lên, nơi buồng tim “Phanh” một tiếng nổ lên, một cánh tay tràn đầy lợi trảo từ phía sau đánh đi ra.
– A?
Lần biến cố này nhất thời để mọi người trợn mắt há hốc mồm
Trên lợi trảo máu tanh phi thường, còn dính vô số thịt nát, chính là mảnh vụn tâm tạng của Lôi Hổ Hỏa Báo.
Lôi Hổ Hỏa Báo cũng gương mặt tức giận và kinh khủng, còn có vẻ cực độ tuyệt vọng, không cam lòng giận dữ hét lên:
– Nhuận Tông ngươi tên súc sinh này dám giết ta?
Lôi Hổ Hỏa Báo cả người triệt để phát cuồng đứng lên, tựa hồ khó mà tin được một màn trước mắt, chính mình dĩ nhiên chết ở trong tay của Nhuận Tông.
Phía sau một đạo thân ảnh nhàn nhạt nổi lên, gương mặt của Nhuận Tông co quắp một chút, trong mắt hiện lên một đạo ý sợ hãi.
Tựa hồ là sợ rằng Lôi Hổ Hỏa Báo sắp chết giãy dụa, có vẻ cẩn thận dị thường, lạnh lùng nói:
– Trường Giang sóng sau đè sóng trước, sóng trước chết ở trên bờ cát, Lôi Hỏa đại nhân, có như ta là sóng sau sẽ đẩy ngươi, ngươi có thể an tâm chết đi!
Hắn đá mạnh một cước ra, nhanh như thiểm điện
– Phanh
Đầu của Lôi Hổ Hỏa Báo như là quả dưa hấu nổ lên, các loại huyết thanh chảy ra khắp nơi.
Mọi người đều là toàn thân run lên, đồng dạng có chút khó có thể tin tưởng nhìn một màn này, một đời bá chủ, cửu tinh đỉnh phong Vũ Đế cường giả, dĩ nhiên uất ức như vậy chết ở một gã hậu bối đánh lén trúng.
Tuy rằng trước đó còn là sinh tử đại địch, nhưng người chết như đèn tắt, nhìn một gã tuyệt thế cường giả hèn mọn nhỏ bé như vậy chết đi, đều là trong lòng một trận chột dạ.
Nhuận Tông rút về thủ trảo máu chảy dầm dề, trên mặt hiện lên vẻ kích động, hướng phía lôi điện quang đoàn chộp tới.
Đột nhiên thấy lạnh cả người từ sống lưng dâng lên, một thanh kiếm vô cùng băng lãnh, lặng yên không tiếng động gác ở trên cổ hắn, sau đó một giọng nói lạnh lùng nói:
– Ừ, giết tốt, tiết kiệm tay chân của ta.
– Lý Vân Tiêu
Trần Phong mạnh mẽ kinh hô một tiếng, ánh mắt lộ ra vẻ vui mừng, những người còn lại cũng là đại hỉ, đồng thời cực kỳ cảm thấy khiếp sợ.
Tuy rằng bọn họ cũng không hy vọng Lý Vân Tiêu chết, nhưng khi Lý Vân Tiêu thực sự sống sót, lại còn sống thật tốt, càngđể cho nội tâm của bọn họ dâng lên một cảm giác áp lực khó diễn tả được.
– Ngươi, ngươi làm sao có thể còn chưa có chết?
Nhuận Tông cả người đại chấn, đồng dạng khó có thể tin tưởng, hắn không dám quay đầu lại, bởi vì chân thực cảm thụ được trên cổ băng lãnh, bảo kiếm phong duệ ép hắn có chút không thở nổi.
Lý Vân Tiêu lúc này một thân chật vật, cả người là máu, nhưng trong tròng mắt lại bắn ra đầy tràn tinh mang, giễu cợt nói:
– Chậc chậc, có chào hỏi như thế sao? Thật để cho người không thoải mái, phạt hài lòng, có tin ta hiện tại sẽ chém chết ngươi hay không?
– Ngươi... đừng... Chuyện gì cũng từ từ!
Nhuận Tông nuốt xuống nước bọt, hai bên gò má chảy xuống mồ hôi lạnh.
– Với ngươi có cái gì dễ nói, ngươi còn lấy đi một con khôi lỗi của ta, giết ngươi giải hận.
Trong miệng của Lý Vân Tiêu thanh âm phát lạnh, kiếm trong tay hơi run lên, trên cổ của Nhuận Tông một mảnh long lân “Phanh” một tiếng rách ra.
– Đừng, mau dừng tay!
Nhuận Tông sợ đến cả người run run, vội hỏi:
– Ngươi con khôi lỗi kia còn muốn không? Nếu là giết ta, ngươi đời này cũng tìm không được khôi lỗi.
Lý Vân Tiêu cười lạnh nói:
– Ngươi đừng nói cho ta, ngươi biết khôi lỗi của ta truyền đưa đến nơi nào. Phấn sắc tinh trần truyền tống là ngẫu nhiên, điểm ấy ta so với bất luận kẻ nào đều rõ ràng.
Nhuận Tông cũng không biết con khôi lỗi kia ở trong lòng Lý Vân Tiêu phân lượng ra sao, chỉ là tùy ý vừa nói, lúc này lại phát hiện tựa hồ có một đường hi vọng, vội vàng nói:
– Đích thật là ngẫu nhiên không sai, nhưng ta lại có thể biết đại khái phương vị.
Lý Vân Tiêu không tin nói:
– Hoa ngôn xảo ngữ, lừa gạt lừa gạt tiểu hài tử tạm được.
Lãnh Kiếm Băng Sương thoáng khẽ động, nhất thời long huyết cực nóng chảy ra.
– Không không không, là thật, thực sự không lừa ngươi đâu!
Nhuận Tông vội hỏi:
– Ta cho ngươi vừa nhìn liền biết nhưng ngươi phải phát thệ không thể giết ta!
Lý Vân Tiêu cau mày nói:
– Nếu là thật, thả ngươi một mạng làm sao?
Hồ Lô Tiểu Kim Cương đối với hắn mà nói thập phần trọng yếu, hắn cũng trong mơ hồ nhận thấy được Nhuận Tông tựa hồ không giống nói láo, nếu là có thể tìm về đích thật là vạn hạnh, bằng không Thiên Vũ Giới to lớn, đời này cũng không nhất định có thể đủ tìm về.
Nhuận Tông đại hỉ, mạnh mẽ lấy ra một khối ngọc bội, trên không trung đánh ra mấy đạo ký hiệu, vòng quanh ngọc bài bay một vòng, cuối cùng toàn bộ hội tụ bên trong, liền sau này ném tới.
Lý Vân Tiêu tiếp nhận ngọc bội, thần thức hướng trên đó đảo qua, vùng xung quanh lông mày nhất thời nhíu lại.
Nhuận Tông thấy phía sau đã không có thanh âm, vội vàng lớn tiếng nói:
– Mặt trên có ghi lại phương vị tuyệt đối là sự thực!
Lý Vân Tiêu một chút trầm mặc không nói, cầm lấy ngọc bài nhìn ra ngoài một hồi, kiếm thế trong tay vừa thu lại, chậm rãi nói rằng:
– Ngươi đi đi.
Nhuận Tông cảm thụ được kiếm khí không có, trong nháy mắt bước ra mười bước, thối lui hơn trăm thước mới cảnh giác xoay người lại, vẻ mặt đều là tức giận.
Lý Vân Tiêu lạnh như băng liếc mắt nhìn hắn, tiện tay vẫy một cái, nhất thời đem đoàn thanh tử sắc lôi quang chộp trong tay, từ từ để vào giữa chân mày.