Tiểu Hồng ôm lấy Lý Vân Thiên, bay ngược ra xa mấy ngàn trượng mới rời khỏi khu vực trung tâm chấn động.
Hiên Viên Diệu đột nhiên quát:
- Các ngươi mau mang theo minh chủ rời đi!
Thương thế trên người hắn vừa ổn định lại, nhưng hắn bất chấp hết thảy, giờ này khắc này ở trong mắt hắn chỉ có bảo trụ tính mạng của Lý Vân Tiêu mới là việc khẩn cấp trước mắt!
Cho nên trong nháy mắt hắn đã có quyết định, cho dù hi sinh chính mình nhất định phải cứu Lý Vân Tiêu.
Lam Nham chủ trầm giọng nói:
- Đại nhân, ta đi cùng ngươi!
Dứt lời liền đứng song song với Hiên Viên Diệu, tính toán cùng hi sinh.
Hiên Viên Diệu tựa hồ muốn phản đối, nhưng khí tức của Dận Vũ rất nhanh tới gần, làm cho hắn có cảm giác khó giải quyết, chỉ đành gật đầu nói:
- Được! Ngươi lưu lại, những người khác đi nhanh lên!
- Đi? Quá ngây thơ rồi!
Dận Vũ cười to điên cuồng, một mảnh long vực mở ra, đem cả thiên không toàn bộ ngăn chặn, mọi người cảm nhận được uy áp thật lớn, cảm thấy lồng ngực khó chịu, khí huyết sôi trào.
Dưới áp lực như thế, sắc mặt mỗi người vô cùng khó xem.
Phi Nghê đột nhiên cười nói:
- Mọi người không cần sợ, dù sao đều là chết, cũng không có gì quan trọng. Toàn bộ chúng ta đều xông lên tự bạo, cho dù không thể giết hắn, cũng đủ cho hắn nếm một trận, vẫn tốt hơn là bó tay chịu trói mà chết uất ức!
Những người khác lập tức gật đầu, ánh mắt băng sương nhìn chằm chằm phía trước, như muốn liều mạng lần cuối cùng.
- Hừ, tự bạo, người không biết không sợ!
Dư ba tiêu tán, thân hình Dận Vũ dần dần hiện ra.
Toàn thân của hắn bị máu tươi nhuộm đỏ, long lân bóc ra từng tảng lớn, thậm chí chiếc sừng trên trán cũng thiếu một góc.
Có thể thấy được một kích vừa rồi hắn cũng nếm khổ sở.
Lúc này hắn thi triển long vực vây khốn mọi người cũng cảm thấy có chút mệt mỏi, ho khan kịch liệt, long huyết lại trào ra.
Phi Nghê cười lạnh nói:
- Quả nhiên hắn cũng bị trọng thương. Chúng ta đồng tâm hiệp lực tiến lên, hơn phân nửa có thể nổ chết hắn!
- Ở trong long vực của bổn tọa, các ngươi còn muốn nhúc nhích sao?
Dận Vũ giễu cợt giơ tay, năm ngón tay vung ra, mọi người đều cảm giác thân thể mình như bị định trụ, toàn thân bị cỗ lực lượng thật lớn áp chế, không thể động đậy!
Sắc mặt mọi người đại biến, thậm chí muốn tự bạo cũng không có biện pháp.
- Ha ha ha, thật sự là thống khổ đâu!
Dận Vũ cười như điên, vẻ mặt dữ tợn nhìn mọi người, cuối cùng ánh mắt dừng trên người Lý Vân Tiêu, nói:
- Minh chủ Thiên Vũ minh a, ngươi không phải luôn thật lợi hại sao? Ngươi không phải rất cường đại sao? Đứng lên a, đứng lên đối chiến với ta a!
Lý Vân Tiêu hữu khí vô lực dựa vào người tiểu Hồng, thở dài một tiếng, thậm chí cũng không muốn nói chuyện.
Sau một lúc hắn mệt mỏi nói:
- Được làm vua thua làm giặc, ngươi thắng, ngươi mới là người được thiên đạo lựa chọn. Ta thua tâm phục khẩu phục, đủ rồi đi? Thật nhàm chán!
Người đã sắp chết, hắn cũng không còn tâm tư châm chọc mỉa mai, chỉ cảm thấy buồn bực cùng bất đắc dĩ, phất tay nói:
- Muốn giết cứ giết, dông dài nhiều lời như vậy để làm gì? Thế nào cũng đợi cho ta chửi mắng ngươi vài câu mới thấy vui vẻ sao? Ta thành toàn ngươi, tên ngu ngốc kia!
- Ngươi…
Dận Vũ tức giận xanh cả mặt, quát:
- Quả nhiên là miệng tiện, đáng chết!
Hắn đi thẳng về hướng Lý Vân Tiêu.
Sắc mặt mọi người tái nhợt sững sờ nhìn Dận Vũ, không còn chút biện pháp.
Lúc này Lý Vân Tiêu đột nhiên ngẩng đầu nhìn linh dịch đang không ngừng tràn vào bên dưới, nghi hoặc nói:
- Không phải chân long đã biến hóa thất bại sao? Vì sao thiên địa linh khí vẫn không ngừng hội tụ xâm nhập xuống bên dưới? Là quán tính sao?
Mọi người sửng sốt, họ làm gì còn tâm tư quản chuyện này, giờ phút này nghe Lý Vân Tiêu nói vậy đều không tự chủ được nhìn qua.
Linh dịch đã hóa thành cột trụ, không ngừng rót vào trong Hóa Long trì. Giờ phút này Hóa Long trì đã bị hủy, kết giới bảo hộ nguyên mẫu chân long cũng đã bị phá vỡ. Nhưng linh dịch cột trụ vẫn không ngừng rót xuống bên dưới không hề dừng lại.
Mà bên dưới mảnh không gian này chính là hỗn độn kê tử, sau khi bị phá hủy lúc này đã biến thành một mảnh hắc ám, giống như đem toàn bộ linh dịch đều cắn nuốt, xâm nhập vào trong hư không vô tận.
Sắc mặt Dận Vũ đột biến, nhìn chằm chằm hư không bên dưới, trong lòng dâng lên cảm giác xấu.
Sau đó ánh mắt hắn nhìn linh dịch cột trụ, khuôn mặt càng thêm khó xem.
Lý Vân Tiêu đã nhận ra thần sắc biến hóa của hắn, đột nhiên cười nói:
- Di, mặt của chân long đại nhân sao biến thành đen như vậy, chẳng lẽ là tại ánh sáng?
- Câm miệng!
Dận Vũ hoảng hốt, phẫn nộ rống to một tiếng, vài bước đi tới bên cạnh linh dịch cột trụ nhìn xuống bên dưới, trong mắt tràn đầy vẻ âm trầm.
Theo lý mà nói vô luận là chân long biến hóa thành công hay thất bại, thiên địa linh khí sẽ lập tức tan biến.
Hiện tại ngay cả Hóa Long trì cũng bị hủy, mà linh khí tinh hoa vẫn không ngừng chuyển vận xuống dưới, thật sự đã vượt qua phạm vi lý giải của hắn.
Lý Vân Tiêu nguyên bản chỉ thuận miệng nói vậy mà thôi, nhưng giờ phút này nhìn thấy bộ dáng thận trọng của Dận Vũ, không khỏi sửng sốt rơi vào trầm tư.
Đôi mắt hắn hóa thành kim sắc nhìn xuống bên dưới.
Nhưng vì hắn quá hư thoát, hơn nữa bị trọng thương, nếu không nhờ tiểu Hồng cùng Phi Nghê luôn truyền thần dịch lực giúp hắn áp chế, chỉ sợ hắn đã chết ngay tại chỗ.
Cho nên phạm vi chứng kiến cũng cực kỳ có hạn, nhìn không được rõ ràng.
Đột nhiên Dận Vũ hét lớn, chấn động cả long vực chớp lên không thôi:
- Là ai? Ai đang ở bên dưới, đi ra!
Người của Thiên Vũ minh đều kinh hãi, chẳng lẽ bên dưới Hóa Long trì còn có người ẩn nấp?
Nhưng vào lúc này linh dịch cột trụ đột nhiên biến nhỏ, cuối cùng như bức rèm che, chậm rãi khô kiệt.
Ở bên dưới dần dần phát tán ra một cỗ lực lượng kinh người, không ngừng khuếch tán.
Trong lòng mỗi người run lên mãnh liệt, ngay cả kẻ ngốc cũng biết bên dưới còn có người!
Sắc mặt Dận Vũ đại biến, trong mắt tràn ngập vẻ kinh hoảng cắn răng:
- Thiên đạo chết tiệt! Không ngờ là trên dưới hai tầng song long huyệt!
- Song long huyệt?
Mọi người sửng sốt, tuy rằng không hiểu rõ nhưng nghe tên đã hiểu được một chút.
Lý Vân Tiêu không khỏi mừng rỡ, nói:
- Chẳng lẽ bên dưới còn có một đầu chân long?
Hắn lập tức hét lớn:
- Chân long đại nhân đang ở bên dưới, mau ra đây giết hắn a! Giết tên bại hoại Dận Vũ, cứu chúng tôi!
- Phiền đã chết, kêu cái đầu ngươi a kêu!
Bên dưới truyền ra tiếng mắng mất kiên nhẫn:
- Thiếu chút nữa đã bị phát hiện, kháo, ngươi quả nhiên là khắc tinh của ta, thời khắc cuối cùng đột nhiên lao tới, thiếu chút nữa bị ngươi hại chết!
Một đạo thanh âm vô cùng quen thuộc truyền lên, theo sau mọi người cảm giác hốt hoảng, liền chứng kiến có bóng người chớp động trên không trung.
Khuôn mặt Dận Vũ đại biến, vội vã đánh một chưởng về hướng Lý Vân Tiêu, một thanh chân long kiếm vô cùng sắc bén bắn tới. ---------------