Mọi người lần nữa trợn tròn mắt, mặc dù không khiếp sợ như Bắc Thiên Hàn Tinh Thiết lúc trước, nhưng mỗi người đều ngây dại, cái này it nhất cũng có hơn ngàn hạt châu a?
Tất Diệp cười nói:
- Thiên hạ thật không có bảo bối làm khó được Cửu Di, linh khí cuản hững Băng Ngọc Châu này chư vị cũng có thể cảm thụ được, mỗi một viên đều là vật khó được. Tất cả đám này, toàn bộ đổi thành nguyên liệu luyện chế chiến giáp. Đảo Tự Tại ta thừa thải những hải vật này, nhưng lại rất thiếu các loại quáng nguyên luyện chế huyền khí chiến giáp, đây cũng một trong các nguyên nhân hai người chúng ta đến đại lục, hi vọng đổi lấy một ít nguyên liệu về.
Hồ Lô Tiểu Kim Cương đột nhiên mở miệng nói:
- Đảo Tự Tại đột nhiên muốn đổi lấy đại lượng nguyên liệu, không biết cần làm chuyện gì, chẳng lẽ mâu thuẫn giữa Hải tộc Bắc Hải và các ngươi đột nhiên trở nên gay gắt.
Tất Diệp và Ánh Bác đều đồng thời biến sắc, âm thanh lạnh lùng nói:
- Đây là chuyện của chúng ta không liên quan đến Vân thiếu, nếu Vân thiếu có tài liệu tốt, hoan nghênh hối đoái.
Lý Vân Tiêu đối với mấy hạt châu này cũng động tâm không thôi, nếu mình có thể nuốt vào, thực lực tất nhiên sẽ đột nhiên tăng mạnh, nhưng nguyên liệu luyện chế chiến y, hắn tuy có chút ít, nhưng cũng cũng không nhiều, trong lúc nhất thời liền do dự.
Tất Diệp nhìn Hồ Lô Tiểu Kim Cương, lạnh nhạt nói:
- Bắc Thiên Hàn Tinh Thiết kia của Vân thiếu chúng ta cũng rất có hứng thú, chỉ là trên người hai người chúng ta cũng không mang theo nhiều bảo bối, nếu Vân thiếu có ý thì có thể theo hai người chúng ta về đảo Tự Tại một chuyến, Hồng đảo chủ tất nhiên sẽ rất nguyện ý tự mình ra mặt thu mua.
Hồ Lô Tiểu Kim Cương nói:
- Ngoại trừ nguyên tố biến dị thủy hệ ra, những thứ khác ta đều không có hứng thú. Còn nữa, đi với các ngươi về đảo Tự Tại, ta dám bán ra giá tốt sao? Muốn giao dịch thì bảo Hồng đảo chủ các ngươi tự mình tới đi.
- Hừ, không biết tốt xấu.
Tất Diệp hừ lạnh một tiếng, không có sắc mặt tốt. Ánh mắt nhìn qua những người còn lại, lộ ra vẻ muốn chân thành giao dịch.
Dương Bình hỏi:
- Những Băng Ngọc Châu này quả thật là đồ tốt, coi như là tu vị Võ Tôn chúng ta dùng vào cũng có thể có ích lợi thật lớn. Không biết hai vị định đổi thế nào đây?
Tất Diệp nói:
- Một viên Băng Ngọc Châu đổi một tài liệu thất giai, nhất định phải trao đổi cùng cấp bậc mới được!
Giá tiền này cũng rất hợp lý, chỉ là thứ này đổi ý không có ý nghĩa gì, đổi nhiều hơn lại không đổi nổi, thậm chí cảm giác có chút không đáng.
Duy nhất động tâm chính là Lý Vân Tiêu, nếu có thể đến tay những Băng Ngọc Châu này thì lực lượng của hắn có thể tăng lên vài tinh rồi. Hắn nhịn không được bảo Hồ Lô Tiểu Kim Cương mở miệng nói:
- Hai vị có nguyện ý dùng nguyên thạch đổi lấy không, dù sao nguyên thạch cũng có thể thuận tiện mua được các loại nguyên liệu luyện khí ở các thương hội lớn.
Tất Diệp nói:
- Cũng có thể, Băng Ngọc Châu này cũng không phải tồn tại thất giai bình thường, muốn hối đoái thì cũng phải cần đến 500 vạn nguyên thạch trung phẩm một viên.
Cửu Di cười nói:
- Tài liệu thất giai bình thường đều chừng 200 vạn đến 500 vạn không đều, Băng Ngọc Châu này nếu hai vị chỉ lấy ra một viên để bán thì mới có thể có giá này, nhưng nếu là mấy ngàn miếng, ha ha.
Ý của nàng rất rõ ràng, vật càng hiếm càng quý, tồn lượng nhiều như thế thì cũng không đáng giá lắm. Nàng như vậy là để nhắc nhở một chút, cũng bán nhân tình cho Lý Vân Tiêu, lấy lòng hắn.
Hồ Lô Tiểu Kim Cương nói:
- Chỗ này tổng cộng bao nhiêu, các ngươi cho ta chỗ tròn đi, ta muốn mua hết toàn bộ.
- Cái gì? Muốn hết toàn bộ? Ngươi nuốt trôi sao?
Tất Diệp cả kinh, mở miệng hỏi, nhưng lập tức nghĩ tới cây Bắc Thiên Hàn Tinh Thiết trong tay đối phương, tùy tiện tách ra một miếng cũng đã đủ mua những thứ này của hắn, lập tức không nói thêm gì nữa. Sau khi trầm tư một lúc liền nói:
- Chỗ ta tổng cộng có 2500 viên Băng Ngọc Châu, nếu Vân thiếu cần thì trả 12 tỷ nguyên thạch trung phẩm là được rồi.
- Có thể
Hồ Lô Tiểu Kim Cương liền đồng ý, sảng khoái đến mức khiến mọi người cảm thấy ngạc nhiên:
- Bất quá, trên người của ta cũng không có nhiều nguyên thạch như vậy, cần đổi một thứ đã.
Tất Diệp nói:
- Không sao, ta đợi Vân thiếu.
Trên người Lý Vân Tiêu không sai biệt lắm vừa vặn có hơn 100 ức nguyên thạch, nếu lấy ra toàn bộ thì lập tức lại biến thành kẻ nghèo hàn rồi, hắn do dự một chút, vẫn lấy ra một khối Thiên Chiếu Khuyết Kim cỡ ngón tay cái, đặt ở trong tay Hồ Lô Tiểu Kim Cương.
Hồ Lô Tiểu Kim Cương nói:
- Chính là thứ này, nó vốn có thể đưa đến đấu gia ở bất cứ thương hội nào, nhưng giờ không kịp rồi, bán tại chỗ luôn đi.
Thiên Chiếu Khuyết Kim ở trong tay Hồ Lô Tiểu Kim Cương tựa như một khối nguyên bảo, ngoại trừ toàn thân màu vàng ra thì không nhìn ra được bất kỳ điều gì khác thường nữa.
- Ah? Đây là vật gì thế?
Cảnh Tinh nổi lên lòng hiếu kỳ, nhìn hồi lâu không có phản ứng.
Sắc mặt Cửu Di bỗng nhiên đại biến, có chút thất thố nói:
- Vân thiểu có thể để cho ta cẩn thận đánh giá được không?
Hồ Lô Tiểu Kim Cương nói:
- Tự nhiên.
Cửu Di bước nhanh đến phía trước, nàng lại vội vàng không hề để ý đến lễ nghi như thế, khiến mọi người suy đoán không thôi. Ngón tay Cửu Di điểm lên trên Thiên Chiếu Khuyết Ki một cái, lập tức đồng tử hơi co lại, ngưng giọng nói:
- Không biết thứ này của Vân thiếu có thể bán cho ta không, giá cả tuyệt đối sẽ khiến Vân thiếu cam thấy thoả mãn. Nên biết rằng Mai gia ta tuy rằng không phải đại thế gia này, nhưng nhiều năm hợp tác khăng khít với Thương Minh nhưng vậy, tài lực vẫn phải có.
Lệ Phi Vũ bất mãn nói:
- Cửu Di, ngươi vậy là không đúng. Đã phân biệt ra vật gì thì nên nói cho mọi người biết, để mọi người cùng nhau cạnh tranh mới phải chứ.
- Đúng vậy, như vậy chẳng khác nào chọc thèm chúng ta cả.
Tất cả mọi người đều nhao nhao bất mãn, nhưng đồng thời đối với khối kim loại kia cũng cảm thấy cực kỳ hiếu kỳ.
Cửu Di nói:
- Ta chỉ là bàn giao dịch với Vân thiếu thôi, có đồng ý hay không còn phải xem ý của hắn nữa.
Nàng xoay mặt về phía Lý Vân Tiêu, tràn đầy vẻ chờ đợi.
Lý Vân Tiêu có chút do dự, nhân tiện nói:
- Tốt, nhưng những Băng Ngọc này...
- Yên tâm.
Cửu Di thấy hắn mở miệng đáp ứng, lập tức đại hỉ nói:
- Những Băng Ngọc Châu này ta sẽ mua hết toàn bộ đưa cho Vân thiếu làm lễ gặp mặt, sau khi giao dịch kết thúc mời Vân thiếu đến Mai gia một chuyến để nói chuyện.
Lý Vân Tiêu nói:
- Đã như vậy, ta cũng không tiện từ chối, vậy thì liền vậy đi.
Lý Vân Tiêu sở dĩ đáp ứng, là nghĩ đến chuyện Mai Đông Nhi, trước mắt còn không biết rõ toàn bộ câu chuyện trong đó, tạm thời bán cho Cửu Di một nhân tình cũng tốt. Dù sao không phải hiện giờ giao dịch, nếu đến lúc đó phát hiện tình huống không đúng thì hủy bỏ giao dịch cũng không sao.