– Cho nên ta liên tục do dự, vẫn cảm thấy muốn diệt trừ hắn. Hắn đã đưa ra yêu cầu, muốn đi vào Thần Đô gặp Thiên Chiếu Tử, lại bị ta áp xuống. Nếu ta diệt đi người này, bên phía Thiên Chiếu Tử phụ thân đại nhân có thể áp chế không?
Vi Vô Nhai nhướng mày, nói:
– Thiên Chiếu Tử cho tới bây giờ vẫn luôn có bộ dáng nhàn vân dã hạc, lánh đời tiềm tu, nhưng nếu ai thật cho rằng như vậy, thì thảm rồi. Ta đã có hơn mười năm không gặp qua hai lão bất tử bọn họ rồi. Bất quá, vi phụ đã thấy được con đường, cách thành công không xa nữa.
– Thật sao?
Vi Thanh toàn thân run lên, động dung hiếm thấy, trong hai tròng mắt nổ bắn ra tinh mang, bộ dạng khó mà tin được.
Vi Vô Nhai cười thầm:
– Sao hả, đối với phụ thân ngươi còn có hoài nghi sao?
Vi Thanh vội hỏi:
– Không dám, chỉ là khiến người quá mức chấn kinh rồi.
Thần sắc trong mắt hắn biến đổi mấy lần, nói:
– Nếu thật sự như thế, vậy có chút ít dấu vết có phải nên xóa đi không.
Vi Vô Nhai trầm ngâm một chút, nói:
– Trước cứ giữ đi, Thiên Địa độc thân kia sao rồi?
Vi Thanh nói:
– Đang tu luyện ở Toái Vân Thiên Xuyên, thông qua dị độc trong Thiên Xuyên không ngừng kích thích Thần Thể. Gần đây lúc có sương đỏ tràn ngập, như là ánh bình minh ngang trời, khi thì lại biến mất không thấy đâu nữa.
Vi Vô Nhai trong mắt sáng ngời, đột nhiên cười to nói:
– Ha ha, trời cũng giúp ta, dị tượng theo ngươi nói, hẳn là một trong Đại Diệt Tuyệt Ngũ Độc, Hồng Độc – Bát Mị Chu Tiên. Chậc chậc, hai người này vốn là lưu làm át chủ bài, để phòng ngừa vạn nhất, dùng để kiềm chế Mộng lão nhi, không thể tưởng được còn có thể mang đến cho ta kinh hỉ ngoài ý muốn như thế, Bát Mị Chu Tiên thập phần trọng yếu, ngàn vạn không thể xảy ra sai lầm được.
Vi Thanh nói:
– Phụ thân đại nhân xin yên tâm, đợi hắn cô đọng ra Bát Mị Chu Tiên, ta liền dẫn hắn đến Thần Đô.
Vi Vô Nhai nói:
– Động tác chậm chút, mang đến Thần Độ ta sợ bị Mộng lão nhi phát giác, chờ bên phía ta thành công sẽ thông báo cho ngươi. Về phần Viên Cao Hàn kia, mặc dù muốn giết cũng đừng tự mình động thủ, làm ra một ít động tĩnh, quấy cho nước đục lên, tranh thủ cho chúng ta một ít thời gian.
Vi Thanh ứng tiếng nói:
– Viên Cao Hàn dường như đã cảm ứng được chỗ hồn thể thứ hai của hắn, đợi đến lúc hắn thu hồi hồn thể chính là thời cơ tốt nhất, ta sẽ an bài tốt tất cả, vừa vặn lợi dụng một ít phế vật vô dụng.
Vi Vô Nhai nói:
– Tóm lại ngươi khống chế tất cả là được, ta cũng phải nắm bắt thời gian.
Vi Thanh nói:
– Còn có một chuyện, gần đây Thiên Võ Giới có một người trẻ tuổi lăn lộn phong sinh thủy khởi, xuất thân ở Thiên Thủy quốc Nam Vực, là sư phó Mộng Bạch, một thân tràn ngập bí mật, tựa hồ rất có liên quan đến Cổ Phi Dương.
– Ân, Cổ Phi Dương?
Vi Vô Nhai nhướng mày, nói:
– Nếu có quan hệ với Cổ Phi Dương thì còn chưa tới phiên chúng ta quan tâm, nhưng nếu như trở thành chướng ngại vật, cũng xóa đi luôn đi. Mở ra một tia thông đạo liên hệ với ngươi, hao phí lực lượng quá lớn, tóm lại ngươi khống chế toàn cục, bất cứ chuyện gì nên làm thì làm, không còn chuyện gì quan trọng cũng đừng quấy rầy ta nữa.
Tiếng nói ngừng lại, huyết sắc thủy kính kia “Ông ông” run rẩy vài cái, sau đó “Phanh” một tiếng nổ bung, hóa thành vô số thủy quang, thoáng cái liền bốc hơi sạch.
Thần sắc trên mặt Vi Thanh âm trầm bất định, cuối cùng trong mắt chớp động lên lệ mang, thoáng cái liền biến mất trong đại điện.
Sau một khắc, hắn trực tiếp xuất hiện trên không một tòa thiên điện, một tay kháp ra vài đạo quyết ấn, hạ thấp xuống dưới.
Một đạo cấm chế dần hiện ra, dưới chưởng ấn của hắn “Phanh” một tiếng nghiền nát.
Trong điện truyền đến một tiếng hừ lạnh:
– Vi Thanh đại nhân.
Thân ảnh Vi Thanh lóe lên, liền xuất hiện trong điện.
Trong thiên điện to như vậy chỉ có một cái giường bạch ngọc, một gã nam tử đang nằm nghiêng, thoải mái bưng lấy một cái bạch ngọc giản, tinh tế phẩm đọc.
Trước giường một phương tiểu đỉnh cao cỡ nửa người, phân bố Cửu Long trong đó, miệng phun khói xanh, lượn lờ mà lên, linh khí thấm người.
Vi Thanh lạnh nhạt nói:
– Bạch Lăng Nguyệt, tu vi của ngươi càng ngày càng cao rồi, có thể nhìn thấu là ta.
Bạch Lăng Nguyệt cười nhạo nói:
– Trừ Vi Thanh đại nhân ngươi ra, ai dám mạnh mẽ xông tới đại điện của ta chứ?
Vi Thanh khẽ hừ một tiếng, nói:
– Chuyện ta bảo ngươi tra thế nào rồi?
Bạch Lăng Nguyệt thoáng cái đứng lên, thu hồi ngọc giản trong tay, sắc mặt ngưng trọng nói:
– Trên cơ bản có chút đầu mối rồi, thân thể người nọ là Mộ Dung Trúc năm đó huyên náo xôn xao, mà tinh thần khống chế thân thể, chính là Nguyệt Đồng.
Vi Thanh nhíu mày lại, nói:
– Nguyệt Đồng?
Hắn đột nhiên trong nội tâm khẽ động, nói:
– Có quan hệ với Cổ Phi Dương không?
Bạch Lăng Nguyệt lắc đầu nói:
– Đây là con Nguyệt Đồng khác, chủ đạo thân hình Mộ Dung Trúc, cũng chính vì thân hình này, Trữ Khả Nguyệt mới đi theo phía sau. Về phần ánh mắt cực lớn kia, ta cũng lật ra không ít tư liệu, hẳn là tổ tiên đời thứ nhất của Nguyệt Đồng nhất tộc – Quy Khư
Vi Thanh thần sắc biến đổi, nói:
– Quy Khư? Vậy chẳng phải là tồn tại Thần Cảnh Chân Linh sao?
Bạch Lăng Nguyệt cười khổ nói:
– Thực lực Quy Khư này còn là bí ẩn, ta tổng cộng phái đi ba đợt cường giả, đều bị Nguyệt Đồng kia diệt đi. Đồng chi nhất tộc, thật sự rất khó theo dõi, ta đang đưa ra phương án với đại nhân đây.
Vi Thanh nói:
– Phương án của ngươi là...
Bạch Lăng Nguyệt tay nâng ngọc giản, dạo bước đi trong đại điện, chậm rãi nói:
– Ta thấy bọn hắn tựa hồ đang tìm thứ nào đó, nhưng Nguyệt Đồng và Quy Khư dù sao cũng là dị loại, du đãng ởi Thiên Võ Giới đối với Nhân tộc sẽ thập phần nguy hiểm, có lẽ nên tề tụ cường giả, tiêu diệt bọn chúng, ít nhất cũng bắt tới Thánh Vực, đặt dưới sự khống chế của chúng ta mới được.
Vi Thanh nói:
– Dùng thực lực của Nguyệt Đồng và Quy Khư, lại thêm vào Trữ Khả Nguyệt, ai có thể ra mặt vây quét đây?
Bạch Lăng Nguyệt nói:
– Bằng vào lực lượng Nam Phong Tuyền thì không thể nào, ít nhất cũng phải cần hơn hai vị đại nhân tự thân xuất mã, mới có nắm chắc toàn thắng mà về. Việc này còn có thể thông tri Mộ Dung thế gia và thành Hồng Nguyệt, mượn lực hai nhà bọn họ, nắm chắc càng lớn hơn, cũng vừa hay thử xem thái độ thành Hồng Nguyệt thế nào.
– Thái độ thành Hồng Nguyệt?
Ánh mắt Vi Thanh ngưng lại, thản nhiên nói:
– Những lời này giải thích thế nào?
Bạch Lăng Nguyệt cười nhạt một tiếng, nói:
– Đây chẳng phải là chuyện mà Vi Thanh đại nhân muốn biết sao? Đường Khánh hiện giờ nhiều lần giao hảo với chư phái, mấy vị đại nhân và chư vị ti trưởng đều bị hắn lôi kéo, tựa hồ có dấu hiệu muốn thoát khỏi khống chế của đại nhân.
Vi Thanh hừ nhẹ một tiếng, cũng lơ đễnh, nói:
– Mỗi nhân vật kiêu hùng, ai sẽ cam tâm bị người chống chế chứ? Đổi là ngươi, ngươi sẽ sao?
Hai mắt hắn bỗng nhiên phát lạnh, nhìn chằm chằm vào Bạch Lăng Nguyệt, tựa hồ muốn xuyên thấu nội tâm của hắn.