Trong khi Lý Vân Tiêu tuyệt vọng, mưa sao sa từ trên cao rơi xuống vài vài thanh âm không hài hòa vang lên.
Trên bầu trời mấy vạn trương, Lam Nham Chủ đang chém giết với con Kình Thiên Cự Ma, một người một mà cơ hồ là nỏ mạnh hết đà.
Đột nhiên bên cạnh Lam Nham Chủ không gian dao động.
Lực lượng dao động từ một điểm bắt đầu khuếch tán bốn phía, trong khoảnh khắc hiện ra mười bóng người.
Một người giật mình kêu lên:
- Ủa? Đây không phải là tứ vương sao?
Một người khác la lên:
- Ai dà, ta nhìn bộ dạng của hắn sắp chết, sắp thành tử vương rồi.
Lam Nham Chủ biến sắc mặt, đầu mày chất chứa tức giận, ánh mắt sắc bén liếc qua.
Một lão nhân mặc áo xám nhạt, hai tay chắp sau lưng trầm giọng nói:
- Bớt nói linh tinh đi, còn không mau ra tay?
- Rõ!
Chín người khác lập tức hành động, chín công kích cường đại đánh vào người Kình Thiên Cự Ma. Cự Ma vốn đã dầu hết đèn tắt, bị tước thành cây gậy nổ cái bù, thành bột phấn tan biến trên trời.
Lam Nham Chủ nhìn chằm chằm lão nhân áo xám, lạnh lùng gằn từng chữ:
- Lý Mang Sơn!
Một trong tứ vương đảo Huyền Ly, Quang Chi Vương Lý Mang Sơn.
Lý Mang Sơn lạnh lùng nói:
- Lam Nham Chủ, coi chừng đừng để lĩnh cơm hộp.
Lý Mang Sơn giơ tay lên, mộtđoàn sáng vàng nâng trong lòng bàn tay rồi như mưa tên bắn ra.
Đoàn sáng chiếu rọi bầu trời mặt đất sáng như ban ngày, ánh sáng rực rỡ.
Mưa ten rớt xuống ngàn Ma tộc, trong ánh sáng chúng nó khựng lại, thân thể chậm chạp hẳn ra.
Mỗi Ma tộc dâng lên ma quang ngưng tụ quanh người đối kháng lại cường quang chứng mih chúng bị tổn thương rất lớn.
Lục đổi sắc mặt nặng nề, trầm giọng nói:
- Quang chi kết giới?
Cung rất giật mình:
- Siêu thoát ngoài chín kết giới nguyên tố,ngang ngửa pháp tắc, một trong hai kết giới quang ám? Thiên Vũ giới có người khống chế được đạo này?
Lục ánh mắt âm trầm hét lên:
- Thực lực của người này...!
Cung trầm giọng nói:
- Người đi đối phó với người đó, để phòng ngừa hãy phái thêm mấy Ma Quân nhị giai đi cùng ngươi.
Lục gật đầu nói:
- Cũng tốt. Nếu không phải giới lực áp chế dữ dội thì một mình bổn tọa đủ rồi. Vì phòng ngừa, càng nhiều người càng tốt.
Lục điểm danh gần hai mươi người, kêu lên tất cả Ma Quân nhị giai cùng bay xuống.
- Quang Chi Vương, có người đến giết ngươi, chúng ta sẽ hộ pháp cho ngươi!
Chín vị cường giả đảo Huyền Ly nhìn sáu người bay nhanh đến liền tản ra trước mặt Lý Mang Sơn xếp thành hàng ngang.
Lý Mang Sơn liếc qua:
- Bọn họ có mười một người, các ngươi giết lại không?
Một người la lên:
- Ai dà, ta cũng sợ, nhưng chuyện đã rồi, biết làm sao?
Lý Mang Sơn gật đầu nói:
- Vất vả mọi người.
Một tay Lý Mang Sơn bắt ấn, ánh sáng đầy trời xoay tròn như lò luyện to, trong ánh sáng biến ra ngàn vạn lưỡi dao biến.
Tất cả Ma tộc thi triển ma quang hộ thể đối kháng quang nhẫn sắcbén tước người kêu răng rắc, nhiều khói đen bốc lên không ngừng phân giải trong quang chi kết giới.
Lý Vân Tiêu ngước lên nhìn, lòng thầm mừng. Lý Mang Sơn cường đại vượt qua dự tính của Lý Vân Tiêu, sức một mình bám giữ ngàn Ma tộc, có thể tạo thành tổn thương nhất định.
Sĩ khí nâng cao nhiều, hiện tại Kình Thiên Cự Ma bị đè dưới Đâu Suất Thiên Phong đã đến cực hạn, chớp mắt tan vỡ.
Ầm vang Kình Thiên Cự Ma bị đè thành vô số đá vụn, bột phấn, dưới đất bụi bay mù mịt.
Mọi người mừng hết lớn, giờ chỉ còn lại Hạo Phong đang khổ sở chống đỡ Kình Thiên Cự Ma cuối cùng.
Trên đỉnh đầu Kình Thiên Cự Ma hiện ra một bóng đen, là Đâu Suất Thiên Phong. Lý Vân Tiêu thành công giết một con Kình Thiên Cự Ma lại ném Đâu Suất Thiên Phong đi.
Ầm ầm ầm ầm ầm!
Đâu Suất Thiên Phong chợt giáng xuống đầu Kình Thiên Cự Ma, chấn vô số mảnh vụn rơi.
Lần này Lý Vân Tiêu không chọn dùng áp chế mà lại giơ núi lên đập xuống.
Kình Thiên Cự Ma bị đau, biết thứ này lợi hại, hơn nữa đánh với Hạo Phong lâu, ma khí tiêu hao nhiều. Kình Thiên Cự Ma không muốn cứng rắn đỡ ngọn núi thế là xoay người đi.
Kết quả Kình Thiên Cự Ma bị núi đập vào lưng té nhào tới trước, té cái bịch xuống đất.
Đâu Suất Thiên Phong lại bay lên, đập xuống.
Hạo Phong nắm bắt thời cơ, đao quang chợt ló,e một thanh hình đao trong suốt to lớn hiện ra phía chân trời chém xuống.
Thân thể Kình Thiên Cự Ma vụng về té xuống thì chỉ có nước bị đánh. Hình đao và ngọn núi lại đập vào Kình Thiên Cự Ma, nó té nhào dưới đất vỡ thành hai khúc, không gượng dậy nổi.
Đến đây thì bảy con Kình Thiên Cự Ma tử thương gần hết.
Lý Vân Tiêu, Hạo Phong mặt trắng bệch nhìn chằm chằm xác Cự Ma. Bao nhiêu cường giả chết dưới chưởng bảy con Cự Ma rốt cuộc bị xử sạch.
Người Hạo Phong đẫm máu, gã bị Cự Ma đánh trúng ngay mặt, xương cốt rã rời, toàn dựa vào ý chí chống đỡ.
Giờ không còn sức cố gợng, Niết Nguyên Đao rớt dưới đất, Hạo Phong ngã ra sau.
Lý Vân Tiêu kinh kêu:
- Hạo Phong đại nhân!
Lý Vân Tiêu thuấn di qua, thu Hạo Phong và Niết Nguyên Đao.
Bản thân Lý Vân Tiêu cũng đến nỏ mạnh hết đà, hắn rất muốn gục ngã, dù sống hay chết chỉ cần ngã cái bùm, vì quá mệt mỏi rồi.
Nhưng Lý Vân Tiêu không thể, vì hắn là Lý Vân Tiêu, là minh chủ Thiên Vũ Minh.
Chém giết trên mặt đất, nguyên Thiên Vũ giới gần như toàn tuyến bại lui, rút về thiên hỏa kết giới chống cự, chỉ còn một mình Mạch là xông pha chiến đấu, đánh chết hàng trăm Ma tộc.
Đột nhiên một luồng sáng vàng từ chân trời bắn tới, chớp mắt xuất hiện trên bầu trời đám người, hóa thành một đại ấn vàng chóe giáng xuống.
Lý Vân Tiêu nheo mắt, vui như mở cờ trong bụng, biết lại có cường giả đến gips.
Vì trên địa ấn khắc hai chữ cổ trinệ lóe ánh sáng vàng: Phiên Thiên.
Ầm ầm ầm ầm ầm!
Ấn ký giáng xuống đáh vào giữa đông đúc Ma tộc, đập chết đống lớn.
Hai bóng người mặc chiến giáp hiện ra bên trên, lạnh lùng nhìn xuống.
Là hai huynh đệ Chiến Du, Chiến Phách.
Đi cùng bọn họ có hai bóng dáng màu xanh nhạt hiện ra trong hư không, là phụ tử Vi Thanh.
Lý Vân Tiêu reo lên:
- Các ngươi cũng đến!
Lần đầu tiên Lý Vân Tiêu cảm thấy hai huynh đệ, hai phụ tử này thật đáng yêu, hắn thầm mừng lúc trước không giết bọn họ.
Chiến Du lạnh lùng nói:
- Hừ! Đã thề rồi thì dĩ nhiên phải giữ.
Chiến Du liếc bầu trời, mặt đất, cùng Chiến Phách hóa thành hai luồng sáng vàng bay nhanh xuống.
Trên bầu trời, trong quang chi kết giới có quá nhêìu Ma tộc, hai huynh đệ không thể dốc sức ngăn được nên lo tru sát Ma tộc rác rưởi bên dưới trước.
Vi Thanh mặt không biểu tình lạnh lùng nói:
- Nếu không phải có người quỳ xuống đau khổ cầu xin bổn tọa thì còn lâu bổn tọa mới đến.
Lý Vân Tiêu giật nảy mình, mặt lộ vẻ tức giận, chút hảo cảm biến mất.
Lý Vân Tiêu mặc kệ Lý Vân Tiêu có biểu tình gì, ngước đầu lên.
Vi Thanh lạnh lùng nói:
- Sao còn nhiều Ma tộc vậy? Lúc trước các ngươi toàn là vô dụng!
Lý Vân Tiêu hừ mạnh, phớt lờ Vi Thanh.
Linh Mục Địch lên tiếng:
- Mặc kệ vì lý do gì, nếu Vi Thanh đại nhân đã đi tới này chiến trường, tức là chiến hữu chung chiến tuyến với chúng ta. Đại nhân nhìn đám Ma tộc trên bầu trời tuy kinh nhưng không loạn, chắc đại nhân có nắm chắc?