Mục lục
Vạn Cổ Chí Tôn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nhuận Vũ lạnh giọng nói:

– Đúng thì như thế nào?

Sắc mặt hắn âm trầm lợi hại, trong mắt sát ý càng ngày càng đậm.

Lý Vân Tiêu hai tay chắp sau lưng, lạnh nhạt nói:

– Không có việc gì, ta chỉ hỏi một chút mà thôi.

– Hỏi con mẹ ngươi!

Nhuận Vũ giận dữ quát một tiếng, nói:

– Cho ta đi tìm chết!

Thân ảnh của hắn lóe lên, cả người đã tiêu thất ở tại chỗ.

Chỉ thấy một đạo hắc mang bay thẳng đến Lý Vân Tiêu kích bắn đi, đồng thời trên bầu trời hiện lên một đạo tiếng sấm sét, một cái long ảnh đen kịt chợt hiện lên, mở ra năm móng vọt xuống tới.

– Hắc long!

Con ngươi của Lý Vân Tiêu co rụt lại:

– Các ngươi là bắc hải vương tử?

Hắn vươn hai tay tới, trên tay phải nổi lên một trận gió, trong tay trái còn lại là bốc ra một ngọn lửa, hai cổ nguyên tố chi lực ở trước người hợp lại, “Phanh” nhiên một tiếng vang lên

Hỏa thế mượn sức gió, thoáng cái khuếch tán ra, hình thành mười trượng có thừa, không ngừng xoay tròn.

Trên khuôn mặt của Lý Vân Tiêu ở dưới hỏa diễm lóe ra trở nên mông lung, tay trái lăng không vẻ ra một vòng, bắt ra quyết ấn phóng ở trước người, tay phải còn lại là hướng về phía trước vỗ tới.

Đại phong hỏa luân nhất thời gào thét ra, hướng tới trên người hắc long cuốn đến.

Sau một khắc, hắn lập tức thu hồi tay phải, bấm tay niệm thần chú ở trước người, ngược lại thì tay trái hai ngón tay khép lại, làm thành kiếm thế lăng không hướng một chỗ điểm tới.

– Xuy!

Một đạo hàn quang kiếm khí bắn ra, bầu trời trong nháy mắt bị chia cắt ra, “Phanh” một tiếng trầm muộn vang lên, chém ở trên đó.

Thân ảnh của Nhuận Vũ nhất thời nổi lên, đang nhìn trong tay ngũ chỉ long trảo lộ ra vẻ mặt, chỉ thấy mặt trên một đạo vết kiếm rõ ràng có thể thấy được.

Mà giờ khắc này trên bầu trời hạ xuống con hắc long kia, còn chưa kịp phát uy đã quấn vào bên trong đại phong hỏa luân, triệt để mất đi khống chế.

Không chỉ có trên người quang mang bị hai cổ nguyên tố chi lực xoáy tan vỡ tan rã ra, toàn bộ đại phong hỏa luân càng xoay hướng trên cao, hướng tới Cửu Thiên đi, càng ngày càng nhỏ.

– Cái này…

Bắc hải hai người đều là sửng sốt, ngẩng đầu nhìn phong hỏa luân và hắc long bay mất, đều là vẻ mặt ngạc nhiên.

Nhuận Tông dần dần ngưng trọng:

– Lại là ngọn lửa này, là lửa phương nào? Thần phong lại là phong nơi nào?

Lý Vân Tiêu không trả lời câu hỏi, nói:

– Ta đã biết, các ngươi đó là Bắc Hải Vương Tộc. Nghĩ không ra ham Linh Lôi Quả, đúng là người của vương tộc. Len lén lẻn vào lãnh địa của tộc ta, đi giá ác tha việc, các ngươi còn muốn mặt mũi sao?

Nhuận Vũ lúc này phẫn nộ quát:

– Vô liêm sỉ Hải Mộc đảo này vốn là thuộc bắc hải lãnh vực ta, các ngươi không biết xấu hổ, nhân loại dĩ nhiên mạnh mẽ chiếm trên đó!

Lý Vân Tiêu nói:

– Xem ra các ngươi là muốn chống chế đến cùng. Cũng khó trách, dù sao thừa nhận làm kẻ trộm chuyện này, đặt ở trên người ai đều khó khăn lấy tiếp thu, huống hồ là các ngươi hải tộc chi vương.

– Ăn nói bừa bãi, nói xấu bọn ta, đáng tội chết!

Nhuận Vũ lần thứ hai bạo giận lên, thân ảnh trong nháy mắt ở tại chỗ tiêu thất, sau một khắc tựu xuất hiện ở Lý Vân Tiêu bầu trời, ngũ móng mở, trực tiếp bắt xuống phía dưới.

Trải qua vừa rồi giao thủ một cái, hắn không dám có chút đại ý nào, cả người đã yêu hóa thành rồng.

Giữa ngũ trảo kích bắn ra hắc khí tới, ở lòng bàn tay ngưng tụ thành một tấm lưới nhỏ, “Phốc xuy” một chút đã tán ra cỡ mấy trượng, từ từng đạo hắc mang trên không trung đan vào, chớp động trận quang, đè ép xuống tới

Lý Vân Tiêu kinh ngạc nói:

– Ta không phải người của Bắc Hải ngươi, cũng không phải người dân dưới ngươi cai trị, dựa vào cái gì xử tội ta?

Hắn không nhanh không chậm nói, thân ảnh lăng không lóe lên, lui về phía sau ra mấy trượng, tay phải hướng phía hư không tìm tòi, liền đem thiên quang kiếm hạp bắt vào trong tay, đưa ngang trước người.

Tay trái bắt ra mấy đạo quyết ấn, từng cái đánh vào bên trong, mỗi một lần đều có kim quang chớp động, trên cái hộp kiếm hiện lên từng cái ngân quang, thoáng cái hiện ra vô số hoa văn tới

– Đến!

Trong miệng Lý Vân Tiêu quát một tiếng, tay trái một ngón tay hướng tới trên cái hộp kiếm điểm một cái, nhất thời chín đạo hàn quang phi bắn ra, phía trước xếp một loạt, hiện ra hình quạt xa nhau, phi chém mà lên

– Vèo vèo vèo!

Chín thanh Bắc Thiên Hàn Tinh Kiếm thoáng cái đã đâm rách hắc võng, hướng phía trên người Nhuận Vũ chém tới.

Con ngươi của Nhuận Vũ trợn trừng thật lớn, vội vàng một hồi xoay người, hai cái thủ trảo bay thẳng đến cửu kiếm chộp tới.

– Bang bang bang bang!

Hắn hắc trảo kiên cường không gì sánh được, ngạnh kháng thiết kiếm, từng chiêu đem cửu kiếm đều đánh văng ra, kích ra từng đạo hỏa hoa tới.

Đồng thời trên người tuôn ra hắc long chi lực, như là hỏa sơn phun trào, ngưng tụ thành một đoàn mây đen bay ra, muốn đem cửu kiếm trực tiếp trấn áp xuống đến.

Trong miệng của Lý Vân Tiêu khẽ quát một tiếng, ấn quyết trong tay lăng không biến đổi.

– Cửu Thiên Lãm Nguyệt!

Bắc Thiên Hàn Tinh Kiếm trên không trung vẽ ra mấy đạo hàn mang, “Tranh nhiên” một chút tách ra, trên bầu trời kết xuất một phương kiếm đồ, rộng cỡ mười trượng, đồng loạt chém xuống tới

– Vèo vèo vèo…

Mỗi một thanh hàn kiếm đều trực tiếp cắm vào trong mây đen, thân kiếm bốn phía hiện ra ngân sắc vòng xoáy thật nhỏ, đem long khí đánh xơ xác.

Cửu kiếm dựa theo quy tắc nhất định gạt ra, treo ở bốn phía Nhuận Vũ, trận đồ cũng lăng không đè xuống, thoáng cái đã đem Nhuận Vũ nhốt vào bên trong. Đồng thời vô biên kiếm khí lan tràn ra, ở phía trên hội tụ ra một kiếm phù màu vàng, xoay tròn chém xuống.

Trong lòng của Nhuận Vũ hoảng hốt, trên chín món kiếm khí này phát ra khí uẩn chi lực, đều đang là cửu giai tồn tại, hơn nữa kiếm đồ chi uy này, đem long lực của hắn hoàn toàn ngăn chặn, toàn thân đều không thể nhúc nhích, trơ mắt nhìn kiếm phù kia hạ xuống.

– Nhị ca!

Nhuận Vũ kinh hãi hét lớn một tiếng, trên mặt từng cái gân xanh bạo khởi, giọt mồ hôi lạnh chảy ròng xuống tới.

Con ngươi của Nhuận Tông chợt co rút lại, rốt cục ngồi không yên, cả người thân ảnh lóe lên, đã lấn người mà đến.

Lý Vân Tiêu sớm có đề phòng, cười lạnh một tiếng, nơi mi tâm hàn quang lóe lên, Hồ Lô Tiểu Kim Cương liền xông ra ngoài, gào thét lớn một kích Kim Cương Quyền đánh ra.

Trên quyền tiêm một đóa Băng Sát Tâm Diễm hơi nhỏ chớp động liên tục, mang theo khí tức kinh khủng cực kỳ, theo quyền phong oanh đến.

….

Nhuận Tông bỗng nhiên hút một ngụm lãnh khí, hắn tuy rằng không nhận biết hoa này, nhưng lại có thể nhận thấy được nguy hiểm trong đó, mạnh mẽ tay phải bấm tay niệm thần chú, hóa thành một chưởng.

Long chưởng bốn phía bay ra phấn sắc tinh trần, tựa như ảo mộng.

– Đùng đùng!

Trong phấn sắc tinh trần phát sinh thanh âm cực độ hơi nhỏ, dĩ nhiên rậm rạp chằng chịt ngưng kết ở tất cả, thoáng cái đem long chưởng bao vây lại, hình thành hồng nhạt thông thấu kết giới.

Con ngươi của Lý Vân Tiêu co rụt lại, tuôn ra một loại cảm giác không rõ không ổn.

Nhưng một quyền của Hồ Lô Tiểu Kim Cương đã oanh tới, quyền phong cuốn Băng Sát Tâm Diễm đánh vào trên phấn sắc tinh trần, phát sinh tiếng thủy tinh nghiền nát.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK