Mục lục
Vạn Cổ Chí Tôn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trên mặt đầy lửa giận của Bạch Lăng Nguyệt đột nhiên biến mất, biến thành lạnh như băng tới cực điểm, nói:

– Trong nháy mắt dung hợp, có lẽ ngươi không có bao nhiêu sức chống cự.

Đồng tử Lăng Bạch Y đột nhiên co lại, bắn ra hai đạo hàn quang, nói:

– Có ý tứ gì?

Đột nhiên tâm thần của hắn chấn động, muốn nâng Lục Thương Tử Phong lên, lại cảm thấy có ai đánh tan khí lực của hắn.

Sau đó cảm giác lạnh như băng sinh ra.

– À? Đó là cái gì?

Rất nhiều người kinh hô to lên, chỉ thấy sau lưng Lăng Bạch Y không biết lúc nào sinh ra gương mặt màu vàng, lộ ra nụ cười quái dị.

Trong nội tâm Lý Vân Tiêu chấn động, thất thanh nói:

– Kim sắc ngữ giả!

Tô Liên Y nghi hoăc trong ngắn ngủi, kinh hãi nói:

– Kim sắc ngữ giả, Phệ Hồn Tông Hoàng Phủ Bật đại nhân?

Trong gương mặt màu vàng có một thân ảnh đìu hiu, một chưởng vỗ vào khuỷu tay phải của Lăng Bạch Y, đè Lục Thương Tử Phong xuống, sau đó một tay bấm niệm pháp quyết điểm ra sau lưng hắn.

Xùy!

Một ấn ký cổ quái rơi vào lưng của Lăng Bạch Y, tử khí đầy trời chấn động mạnh mẽ.

Sắc mặt Đoan Mộc Hữu Ngọc trầm xuống, mơ hồ có tức giận hiện ra, lăng không quát:

– Hoàng Phủ Bật, thân là tông chủ một tông, vậy mà làm ra chuyện đánh lén, ngươi có mặt mũi nữa không?

– Cái gì? Hoàng Phủ Bật! Hắn là một trong bảy đại tông chủ, là tông chủ của Phệ Hồn Tông thần bí khủng bố nhất.

Đám người xôn xao lên, các âm thanh khiếp sợ vang lên liên tiếp, so với nhìn thấy Đoan Mộc Hữu Ngọc còn kinh hãi hơn nhiều.

Lăng Bạch Y cảm thấy toàn thân mát lạnh, hồn phách của hắn bốc cháy, thân hình không nhịn được run rẩy lên, lập tức như rơi xuống thâm uyên vạn trượng, phun ra một ngụm máu tươi.

Khải y trên người của hắn nhanh chóng dừng lại, dường như dung hợp bị cắt đứt.

Hoàng Phủ Bật cũng không có chú ý tới Đoan Mộc Hữu Ngọc gầm lên, chỉ lạnh lùng nói:

– Lăng Bạch Y, ngươi có kết cục ngày hôm nay, có lẽ cũng chẳng suy nghĩ gì nữa nha?

– Ha ha.

Lăng Bạch Y lộ ra nụ cười sầu thảm, máu tươi lăng dài trên khóe miệng, nói:

– Đi ra ngoài lăn lộn sớm muộn phải trả, nhưng mà người có thể giết ta không phải là đám cặn bã các ngươi đâu.

Đồng tử của hắn đột nhiên bắn ra lãnh ý khôn cùng, tay trái bấm niệm pháp quyết, trực tiếp điểm vào lồng ngực của mình.

Phanh!

Một lực lượng xuyên thấu qua lưng của hắn, đánh lên bàn tay Hoàng Phủ Bật, đánh hắn bay ra ngoài.

Sau đó tay phải giơ lên, sáu đạo hàn quang từ kiếm bắn ra ngoài.

Hoàng Phủ Bật đột nhiên lùi lại thật nhanh, Bàn Cổ Phiên xuất hiện trong tay đánh thẳng vào sáu đạo hàn quang, đánh bay sáu đạo hàn quang này.

Kim sắc ngữ giả hoảng hốt bay trở vào trong Bàn Cổ Phiên.

Hoàng Phủ Bật cầm lá cờ mà đứng, lạnh nhạt nói:

– Lòng dạ hào hùng là tốt, nhưng bi ai chính là chết trong tay chúng ta, không phải do ngươi chọn đâu.

Thân thể Lăng Bạch Y run rẩy lợi hại, hắn lạnh như băng, cắn răng nhìn qua đám người.

Vạn Nhất Thiên đại hỉ nói:

– Rốt cục ác đồ cũng dừng lại! Hoàng Phủ Bật đại nhân, đây là thời điểm bắt hắn đấy.

Sắc mặt Bạch Lăng Nguyệt lạnh như băng, mỉa mai nói:

– Ca ca ah, hiện tại đã biết rõ ai đáng buồn và đáng thương chưa? Vì giết ngươi, chúng ta đã xuất động bốn cường giả siêu phàm nhập thánh, ngươi chết cũng có thể nhắm mắt.

Hoàng Phủ Bật nói:

– Ta đã đánh hồn loại vào trong linh hồn của ngươi, nó sẽ không ngừng mọc rể nẩy mầm, cho tới khi nó ăn tươi linh hồn của ngươi mới thôi. Quá trình này thống khổ không phải người thường có thể chịu được, kéo càng lâu càng thống khổ đấy.

Bạch Lăng Nguyệt tàn nhẫn cười nói:

– Ca ca ngu xuẩn, chính nghĩa thì được ủng hộ, gieo nhân nào, quả hôm nay, vì sao cường giả trong thiên hạ nguyện ý ra tay giết ngươi? Chờ sau khi ngươi chết ta sẽ tế luyện lại La Ma Diễn Na khải y, dùng nó tranh giành thiên hạ.

Thân thể Lăng Bạch Y run rẩy lợi hại, cơ bắp trên người vặn vẹo, dường như muốn kháng cự loại thống khổ trong linh hồn kia.

Hắn tay chậm rãi giơ lên, bắt lấy khải y trước người.

Khải y có linh tính cho nên trực tiếp dung hợp vào thân thể của hắn, cả thân thể Lăng Bạch Y bắt đầu biến hóa, mỗi một lần rung rẩy thân thể trở nên mơ hồ, càng biến lớn lên.

Đùng!

Âm thanh xương cốt nổ vang sinh ra liên tục, thân thể Lăng Bạch Y tăng trưởng ba thước có thừa, trên người có lân phiến màu tím sinh ra, trên trán mọc ra hai sừng, hoàn toàn là bộ dáng giống như đúc La Ma Diễn Na khải y.

Nhưng mà không có gương mặt lạnh như băng vạn năm lúc trước, giờ phút này gương mặt đổ mồ hôi lạnh, vô cùng thống khổ, có thể thấy được hồn loại mang tổn thương to lớn lên người Hoàng Phủ Bật.

Bạch Lăng Nguyệt kinh sợ lui ra sau, lạnh lùng nói:

– Cưỡng ép dung hợp khải y, nếu như không thể khống chế, ngươi sẽ trở thành cái xác không hồn, bị khải y này khống chế. Ha ha, đã đến bước đường cùng sao? Cam nguyện bốc lên nguy hiểm như thế?

– Mạo hiểm? Ngươi vĩnh viễn chỉ dùng thực lực cặn bã đó đii căn nhắc ta sao?

Lăng Bạch Y thở dốc một tiếng, gương mặt từ thống khổ biến thành đáng sợ, lạnh giọng nói:

– Bổn tọa lúc này chính là Sát Thần lâm thế, trước mượn bốn người các ngươi tế chiến y.

Ánh sáng tím lóe lên, thân hình hơn trượng hiện ra trước mặt Hoàng Phủ Bật, trường kiếm chém qua.

Phanh!

Hoàng Phủ Bật kinh hãi giơ Bàn Cổ Phiên lên, Lục Thương Tử Phong trảm lên hắn, kiếm ý từng cơn, hắn lại không thể địch, hai tay lập tức run lên, bị kiếm ý cắt ra vô số miệng vết thương, máu tươi loạn tung tóe.

Kim sắc ngữ giả trên Bàn Cổ Phiên bay ra, thoáng cái chui vào cơ thể của hắn, song hồn dung hợp làm một.

Lập tức lực lượng bạo tăng, Bàn Cổ Phiên mở ra, trận quang hiển hiện, hồn giới cũng nổ tung, rốt cục giãy giụa ra khỏi áp chế của Lục Thương Tử Phong, thân thể nhanh chúng lùi lại mấy trăm trượng.

Sắc mặt Lý Vân Tiêu ngưng trọng nhìn qua, Hoàng Phủ Bật hiển nhiên là bị thương chưa khôi phục, nếu không quả quyết sẽ không bị một kiếm của Lăng Bạch Y đánh bị thương.

Hoàng Phủ Bật vừa thối lui trăm trượng dừng lại, lập tức toàn thân rét lạnh, Bàn Cổ Phiên đánh tới sau lưng, đại kỳ phất phới.

Bành!

Linh quang trên lá cờ bị kiếm quang đánh tan, vạn đạo tử khí bắn vào thân hình của hắn.

Hoàng Phủ Bật vội vàng quay người, hai tay bấm niệm pháp quyết, lăng không kết ấn!

Bàn Cổ Phiên đánh thẳng vào kim sắc ngữ giả, cũng kết xuất ấn quyết, chiêu này trực tiếp xuyên thấu thân thể Hoàng Phủ Bật, ấn quyết không ngừng kết hợp tạo thành một ấn quyết lớn hơn.

Bành!

Lục Thương Tử Phong chém xuống, ấn quyết vỡ tung, kim sắc ngữ giả kêu thảm một tiếng, bị chém thành hai khúc, hóa thành vô số huỳnh quang bay vào trong Bàn Cổ Phiên.

Hoàng Phủ Bật phun máu tươi, bị đánh bay ra ngoài.

– Vì sao mạnh như thế?

Hắn hoảng hốt nhìn qua thân ảnh lao tới thật nhanh kia, vội vàng lâm không bấm niệm pháp quyết, không ngừng kết xuất thủ ấn cổ quái.

Thân thể Lăng Bạch Y hơi dừng lại, sau đó run rẩy kịch liệt, liên tục ngửa mặt lên trời rống to, một tay vỗ mạnh vào lồng ngực của mình.

Phanh! Phanh! Phanh!

Linh uy cực lớn nổ tung lên, nhưng cho dù hắn tự hại mình như thế nào đều không giảm đau đớn.​

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK