– Trong núi không lão hổ hầu tử xưng vương, nhưng chỉ cần có lão hổ, cho dù là bệnh hổ cũng không phải hầu tử có thể xưng vương. Các ngươi xem tất cả mọi người có thương thế trên người, nhưng tùy tiện người nào cố chống đứng lên cũng đủ giết các ngươi, chênh lệch cực kỳ to lớn đấy, đây là cái hào rộng.
Sắc mặt Hàn Quân Đình tái nhợt, ánh mắt lộ ra vẻ kinh hãi, vội vàng lui bước, không dám đánh chủ ý lên luân hồi đại chuyển bàn.
Những người còn lại ngất lịm, lập tức dẹp đi ý nghĩ tham lam này, cũng không có người nào dám tiến lên.
Lý Dật lau mồ hôi lạnh, nếu vừa rồi tiến lên là hắn, sợ rằng đã bị hạ sát thủ.
Hắn đang cảm thấy may mắn, đột nhiên cảm nhận được ánh mắt của Từ nhìn qua, nó giống như lưỡi đao sắc bén xuyên qua thân thể, hắn sợ tới mức vội vàng chạy ra phương xa.
– Muốn đi? Quá muộn rồi!
Sắc mặt Từ băng hàn, hắn hận Lý Dật không dưới gì Thương.
Hắn thân là Yêu tộc đại tế tự, cuộc đời này tâm nguyện lớn nhất là dẫn Yêu tộc đi tới hưng thịnh, mà Thương xuất hiện không thể nghi ngờ giúp hắn nhìn thấy ánh rạng đông, giống như ánh sáng đang ở ngay trước mặt, lại bị nhân loại ti tiện trước mắt hủy đi, hắn làm sao bỏ qua.
– Vi Thanh đại nhân, cứu ta!
Lý Dật vội vàng chạy về phía Vi Thanh, nhưng giờ phút này Vi Thanh đang trọng thương, vẻ mặt âm trầm.
Hắn hiện tại hận không thể chụp chết Lý Dật.
Đám người đứng ngoài nhìn qua, trong đó có một ít cường giả siêu phàm nhập thánh ở trạng thái hơi tốt, bọn họ vẫn có thực lực đổi mạng với Từ, tuy vừa rồi bị pháp tắc chi liên làm bị thương, nhưng đa số lực lượng vẫn còn.
Vi Thanh giờ phút này đang lo lắng tính mạng của mình khó giữ được, Lý Dật cần dẫn Từ về phía của mình, hắn tức giận tới mức ho khan.
Hắn quả thật mất quá nhiều máu cho nên không thể phun tiếp, ho khan vô cùng kịch liệt mà chẳng có giọt máu nào.
– Vi Thanh đại nhân, yêu Từ này muốn giết ta, kính xin đại nhân xuất thủ cứu giúp.
Lý Dật vội vàng cầu viện.
Vi Thanh mặt âm trầm, hắn thân là một trong người chấp chính của Thánh Vực, cũng không thể ở trước mặt cường giả trong thiên hạ chịu thua Yêu tộc được, chỉ trừng mắt nhìn qua Lý Dật, nói:
– Yêu Từ tiên sinh, Lý Dật này trước kia có ân oán gì với các ngươi ta không rõ, nhưng hắn bây giờ là người của chúng ta, mong rằng Yêu Từ tiên sinh cho mặt mũi.
– Mặt mũi?
Từ lạnh giọng nói:
– Vi Thanh, ngươi vừa rồi dường như không phải nói muốn chém tận giết tuyệt chúng ta sao/
Sắc mặt hắn lạnh như băng, hai mắt như đao khinh bỉ nhìn qua Vi Thanh, trên người tràn đầy sát khí.
Vi Thanh nghĩ thầm trong lòng không tốt, không ngừng trách cứ chính mình nói lung tung, thời điểm này mặt mũi làm gì trọng yếu bằng mạng mình.
Hắn chỉ có thể kiên trì nói:
– Từ tiên sinh hiểu lầm, hai tộc chúng ta giao hảo nhiều năm, qua nhiều năm bình an vô sự như vậy, ở chung hòa thuận. Tiên sinh sẽ không vì chút hiểu lầm nhỏ này mà khai chiến đấy chứ? Về phần Lý Dật này, tuy là người của chúng ta, nhưng nếu hắn làm sai chuyện, cũng phải tự mình gánh chịu hậu quả, các ngươi muốn giải quyết hắn, cứ việc.
Hắn ném ra uy hiếp với Yêu tộc, ý tứ rất rõ ràng, nếu là dám đụng đến ta, liền trực tiếp hai tộc khai chiến. Đồng thời cũng đang biểu hiện chịu thua, chủ động buông tha cho Lý Dật, đổi lấy hảo cảm của đối phương.
– Hừ!
Từ tự nhiên hiểu ý của hắn, tuy trong nội tâm cực kỳ không cam lòng, nhưng thực lực hai tộc bày ra ở đó, không phục không được, chỉ có thể trùng trùng điệp điệp hừ một tiếng, nhìn qua phía Lý Dật.
Lý Dật kinh hãi, cuống quít nói:
– Vi Thanh đại nhân, Vi Thanh đại nhân, ngài không thể không quản ta nha!
Vi Thanh lạnh nhạt nói:
– Lý Dật, nhân sinh trên đời nhất định phải có đảm đương, tuy ngươi là thủ hạ của ta, nhưng chuyện thiên hạ nói tới chữ lý. Nếu ngươi có lý, cứ nói rõ với Từ tiên sinh, tin tưởng Từ tiên sinh là người hiểu lý lẽ, sẽ không làm khó ngươi. Nhưng nếu ngươi không có lý, cho dù ngươi là thủ hạ của ta, ta cũng sẽ không che chở ngươi, sẽ xử lý theo lẽ công bằng.
Tất cả mọi người trên mặt đầy hắc tuyến, khinh bỉ nhìn qua Vi Thanh, nhưng mà người ở dưới mái hiên, tình thế người mạnh hơn, cũng không thể không cúi đầu, vì nhân vật như Lý Dật mà chọc Yêu Từ, thật là không khôn ngoan, Vi Thanh thân là người chấp chính của Thánh Vực, tám mặt lung linh, đương nhiên sẽ không phạm sai lầm như vậy.
Gương mặt Lý Dật bắt đầu vặn vẹo, lập tức hiểu rõ, bản thân mình bị bỏ qua.
Nếu như bị Từ bắt lấy, đó là hẳn phải chết không thể nghi ngờ, bình thường chết khá tốt, sợ rằng sẽ thừa nhận ngàn vạn tra tấn mới chết được.
Lúc này trên bầu trời có tiếng nổ “Ầm ầm” vang lên, giống như bị búa nện xuống.
Sau đó là những ô lưới xuất hiện, bắt đầu lăng không khuếch tán ra.
Nội tâm của đám người đại chấn, thời điểm chưa rõ thì lỗ đen hiện ra, bên trong là lỗ đen sâu không thấy đáy.
– Cái gì? Chẳng lẽ lại có quái vật đến?
Sắc mặt đám người ở phương xa đại biến, đều trách tự trách mình lòng tham quá nặng, vừa rồi không trốn, hiện tại sợ rằng chạy cũng không được.
Đột nhiên đồng tử Vi Thanh co lại, lập tức thấy rõ trận thế, đột nhiên đại hỉ.
Ầm ầm...
Trong hắc động không ngừng có âm thanh truyền ra, thật giống như lăng không xuyên qua.
Rốt cục ánh sáng màu vàng bắn ra, hóa thành thuyền nhỏ màu đen, không ngừng xoay tròn trên không trung.
Thuyền nhỏ có phù văn màu vàng bao phủ, chậm rãi hạ xuống.
Vi Thanh đại hỉ, cuồng hô:
– Hắc Vũ Hộ!
Trong nội tâm mọi người cả kinh, nhìn qua hướng thuyền nhỏ kia, tuy không nhận ra người phía trên, nhưng nghe được Vi Thanh nói, lập tức nội tâm trầm tĩnh lại, tất cả đều đổ mồ hôi, thầm nghĩ trên đời này quả nhiên có nhiều quái vật.
Người Yêu tộc sắc mặt đại biến, đặc biệt là Yêu Từ, đột nhiên cánh tay run lên, một thanh ngân kiếm hiện ra, đâm thẳng vào Lý Dật.
Nếu như người Thánh Vực nhúng tay tới, bản thân hắn không có cơ hội.
Lý Dật cũng là kẻ dối trá, khi chiến hạm xuất hiện đã chạy thẳng tới, nghe được Vi Thanh kêu to thì càng hô to:
– Hắc Vũ Hộ đại nhân, nhanh cứu ta, ta là Lý Dật dưới trướng Vi Thanh đại nhân.
Mấy người trên chiến hạm vẻ mặt kinh hãi, vùng đất phía dưới bị tàn phá khủng bố không nói, những người đang ngồi điều tức phía dưới, cả đám đều là cường giả tuyệt thế, hơn nữa trong đó còn có phong hào Võ Đế.
Lăng Bạch Nguyệt cùng Nam Phong Tuyền chấn động, nội tâm Hắc Vũ Hộ càng cả kinh, lộ ra thần sắc hoảng sợ.
Nhìn thấy nhiều cường giả như thế cũng bỏ đi, khó tin hơn là bọn họ đã nỏ mạnh hết đa, thậm chí còn có hấp hối.
Ngay thời điêm rmoij người kinh hãi, liền trông thấy Lý Dật chạy như điên, còn có một kiếm của Yêu Từ.
Hắc Vũ Hộ nhíu mày, tuy hắn không biết Lý Dật, nhưng hắn là người dưới trướng Vi Thanh thì chính là người một nhà, mà người truy kích sau lưng chính là Yêu tộc.
Hơn nữa hắn nhìn ra được, mí mắt đột nhiên trầm xuống, âm thầm kinh hãi nói: Dĩ nhiên là Yêu tộc đại tế tự Từ.