Lý Vân Tiêu nói:
- Nhiều lúc quyết định vận mệnh chính là sự lựa chọn của chúng ta.
Lý Vân Tiêu lấy một khối lệnh bài ra đưa cho Ngưỡng Thiên Hạo:
- Nếu đại nhân có ý tham gia Thiên Vũ Minh thì cầm khối lệnh bài này đi nam vực là được.
Ngưỡng Thiên Hạo đứng thẫn thờ tại chỗ nhìn bóng lưng Lý Vân Tiêu, Bàn Nghị rời đi, thật lâu không nói nên lời.
Nửa canh giờ sau, Lý Vân Tiêu, Bàn Nghị đáp xuống trước một đình viện, đi thẳng vào trong.
Bên trong toàn là hoa liễu đình, ao nước gợn sóng, linh khí lan tỏa.
Trong phòng truyền ra tiếng hét to:
- Ai đó?
Không đợi chủ phòngp hản ứng Lý Vân Tiêu, Bàn Nghị đã đi thẳng vào.
Chủ nhà kinh kêu:
- A? Lý Vân Tiêu!
Chủ nhà vẻ mặt ngơ ngẩn sau đó phục hồi lại bình thường, cười khổ nói:
- Sao ngươi trà trộn vào làm gì?
Lý Vân Tiêu lạnh nhạt nói:
- Hiệu suất làm việc của ngươi quá chậm, ta không có nhiều sự kiên nhẫn nên đành tự mình đến.
Chủ nhà kêu lên:
- Lại cho ta thêm chút thời gian đi! Ta đã phát hiện được nhiều thứ nhưng . . . Nhưng có lẽ kết quả sẽ khiến người giật mình, vì vậy ta vẫn luôn không dám lỗ mãng hành động.
Lý Vân Tiêu mặt không biểu tình nói:
- A? Ta muốn nghe xem.
Chủ nhà khuôn mặt tuấn nhã nhưng nét mặt tràn đầy ưu sầu, là đệ tử của Hắc Vũ Hộ, Tần Xuyên, đã lâu không gặp.
Tần Xuyên hỏi:
- Quân Đình hiện có khỏe không?
Lý Vân Tiêu nói:
- Ta đã lâu không biết tin tức của nàng, có lẽ còn chịu phạt trong Thần Tiêu cung.
Người Tần Xuyên run rẩy, tức giận trách:
- Ta vất vả làm việc cho ngươi, ngươi không thể đối xử như vậy với nàng!
Lý Vân Tiêu thản nhiên nói:
- Người phạt nàng là cung chủ Thần Tiêu cung
Chứ không phải ta. Thần Tiêu cung chấp hành quy định của bọn họ, liên quan gì ta? Không lẽ ta phải vì ngươi mà cưỡng ép xen vào chuyện nội bộ của Thần Tiêu cung? Ngươi còn chưa đủ tư cách.
Tần Xuyên lặng im, biết nói đạo lý hay so thực lực cũng vậy, gã tuyệt đối không đánh lại người trước mắt.
Tần Xuyên nói:
- Ta đã tra ra nhiều thứ, hy vọng ngươi có thể giúp đỡ Quân Đình để nàng tránh khỏi trừng phạt.
Lý Vân Tiêu nói:
- Phải xem giá trị tin tức của ngươi thế nào đã.
Tần Xuyên trầm ngâm một lúc, nói:
- Ta tra được nhiều chuyện, tuy chưa có chứng cứ xác thực nhưng suy đoán rất chắc chắn. Mộng Bạch và Mộng Vũ có lẽ là hậu nhân của Mộng Linh Chân Quân.
- Hả?
Lý Vân Tiêu há hốc mồm, giật mình kêu lên:
- Trong thiên hạ có nhiều người họ Mộng, ngươi không thể suy đoán lung tung như vậy.
Tần Xuyên nói:
- Ban đầu ta cũng không nghĩ nhiều nhưng về sau phát hiện không chỉ mình Mộng Bạch là thiên địa độc thân, Mộng Vũ là thần thể bẩm sinh, điều này không bình thường.
Lý Vân Tiêu giật mình hỏi:
- Mộng Vũ cũng là thần thể bẩm sinh? Là thể chất gì?
Thật ra lúc Tần Xuyên vừa nói thì Lý Vân Tiêu đã tin mấy phần, nếu không lúc trước ở Thiên Thủy quốc Vi Thanh không thể nào vì hai đệ tử như hắn mà phái Diêu Kim Lương đến, càng đặt phong ấn trong người Mộng Bạch.
Tần Xuyên lắc đầu nói:
- Ta cũng không rõ, chỉ biết dị tượng thần thể của Mộng Vũ là một loại huyễn quang kỳ huy, vật bị soi trúng sẽ biến thành hạt tan biến, như hoa ngữ phi tán, siêu khủng bố.
Nói đến đya trong mắt Tần Xuyên chất chứa sợ hãi, dường như đã thấy tận mắt.
Lý Vân Tiêu nhíu mày lặp lại:
- Huyễn quang kỳ huy?
Lý Vân Tiêu cũng không hiểu ra sao, nhưng nghe có vẻ rất lợi hại:
- Nhưng kỳ lạ, Mộng Linh Chân Quân không biết chuyện này sao? Hiện Mộng Bạch, Mộng Vũ đang ở đâu?
Tần Xuyên nói:
- Mộng Linh Chân Quân ẩn cư tại Thần Đô nhiều năm, không hỏi chuyện đời, ta chưa từng gặp, chỉ nghe một số lời đồn về Mộng Linh Chân Quân. Mộng Vũ, Mộng Bạch bị Vi Thanh khống chế, rất khó đến gần. Theo ta biết thì rất có thể ở Toái Vân Thiên Xuyên.
Lý Vân Tiêu kinh ngạc hỏi:
- Toái Vân Thiên Xuyên? Đó là ở đâu?
Tuy Lý Vân Tiêu không biết rõ ràng Thánh vực nhưng cũng hiểu địa khái, hắn chưa từng nghe cái tên Toái Vân Thiên Xuyên.
Tần Xuyên nói:
- Là một chỗ cấm địa trong Thánh vực, thuộc về khe nứt không gian, bị dị thủy nong ra hình thành thiên xuyên.
Trong đầu Lý Vân Tiêu nhớ đến Khúc Kính Thông U, Thâm U Thủy Kính. Tần Xuyên nói tới đây thì Lý Vân Tiêu hiểu đại khái Toái Vân Thiên Xuyên chắc cũng giống như hai nơi trên.
Lý Vân Tiêu hỏi:
- Thiên xuyên kia ở đâu?
Tần Xuyên do dự hỏi:
- Ngươi định đi?
Lý Vân Tiêu nói:
- Mang Mộng Vũ, Mộng Bạch về là một trong mục đích ta đến Thánh vực, dĩ nhiên phải đi rồi.
Tần Xuyên thấy một cây kim chỉ nam ra cầm trong tay:
- Đi theo kim châm này là sẽ đến Toái Vân Thiên Xuyên, ta hy vọng đưa cho ngươi rồi ngươi hãy kêu Khúc cung chủ thả Quân Đình ra.
Lý Vân Tiêu nói:
- Người mà ngươi nhớ mãi không quên có lẽ không một giây nào nhớ đến ngươi. Hàn Quân Đình là thiên tài khoáng thế của Thần Tiêu cung, tuy tâm kế đáng sợ, Hồng Nhan trách phạt nàng ta nhưng thật ra cực kỳ yêu quý, sẽ không bị gì. Tuy nhiên khi nào đi ra được thì khó nói, nếu nàng ta không sửa đổi tính tình, thả nàng ta ra bây giờ là hại nàng ấy.
Lý Vân Tiêu nói xong vươn tay chộp, cây kim kẹp giữa ngón tay Tần Xuyên rơi vào tay hắn. Lý Vân Tiêu nói từ biệt rồi cùng Bàn Nghị rời đi.
Tần Xuyên ở trong phòng lặng im thật lâu, vẻ mặt tràn đầy suy sụp, dần biến thành đau khổ.
- Hài nhi của ta, thì ra lý do ngươi bị nguy hiểm là vì Hàn Quân Đình này. Nàng ta không chỉ có dung nhan tuyệt thế mà trí tuệ cũng siêu tuyệt, rất xứng đôi với ngươi.
Giữa hư không chậm rãi hiển hiện một luồng sáng trắng biến thành hình trăng khuyết, từ từ ngưng tụ ra thanh trường kiếm toát ra hơi thở kỳ dị.
Phía sau trường kiếm thấp thoáng bóng người mặc trường bào, đao quang sáng rực chiếu ra khuôn mặt Đinh Sơn.
Đinh Sơn phất tay áo thu trường kiếm về, khẽ thở dài:
- May mắn sớm bày cấm pháp ở bên ngoài nếu không đã bị Lý Vân Tiêu phát hiện.
Tần Xuyên nói:
- Phụ thân suy tính kỹ càng, lúc trước hài nhi còn coi thường nhưng giờ đã biết lợi hại.
Tần Xuyên nghĩ mà run.
Đinh Sơn khẽ thở dài:
- Ài, hiện tại thời cuộc biến đổi lớn, thiên hạ rối loạn. Thánh vực nhìn như cường đại, an toàn nhưng thật ra lung lay trong gió mưa, khiến người thấp thỏm lo âu, đi mỗi một bước đều suy tính kỹ càng.
Tần Xuyên chắp tay hành lễ:
- Hài nhi nghe dạy. Thần thông của phụ thân thật lợi hại, tránh thoát được Lý Vân Tiêu tra xét. Nhưng không biết người đi cùng Lý Vân Tiêu là ai? Dường như rất lợi hại.
Đinh Sơn cười khổ nói:
- Năng lực của Lý Vân Tiêu hơn ta nhiều, rất đáng sợ. Thanh kiếm trong tay ta có tên là Thế Giới Linh Lạc, dùng mảnh nhỏ chiến trường cổ thần thánh khí ma chủ ngày xưa luyện chế ra, bên trong tự thành một không gian nhỏ nên ta mới tránh thoát một kiếp.
Tần Xuyên nhìn bộ dáng Đinh Sơn như sống sót sau tai nạn, giật mình hỏi:
- Phụ thân e ngại Lý Vân Tiêu đến mức này sao?
- Ài, người này đáng sợ nhất không phải thân phận Cổ Phi Dương chuyển thế mà là thiên mệnh không thể sánh bằng.
Danh Sách Chương: