Mục lục
Vạn Cổ Chí Tôn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tay phải hắn năm ngón bóp lại, hai lòng bàn tay có Băng Sát Tâm Diễm nhất thời cuồng bạo, một chút đột nhiên trán phóng ra.

Đằng Quang đồng quang lóe lên, cười lạnh nói:

– Cùng chết? Ngươi khó tránh khỏi quá để ý mình rồi!

Tay phải hắn bấm một cái bí quyết, hổ hình biến đổi, một tòa tiểu sơn mê ngươi từ lòng bàn tay bay ra, dâng lên khí vận lực cực mạnh, hướng lên Băng Sát Tâm Diễm áp đến.

Thông thiên không già sơn mặc dù không bằng Đâu Suất Thiên trấn áp nhất phương như vậy, nhưng là tràn ngập tứ quý quy tắc chi lực, chính là hắn hết sức hài lòng một kiện huyền khí.

Núi này vừa ra, nhất thời tứ quý lưu chuyển, thời gian như nước, xuân hạ thu đông, tự thành một vực.

Băng Sát Tâm Diễm ở dưới núi này trấn áp, dĩ nhiên như là ngưng đọng lại.

Hai con mắt nhỏ như hạ đậu xanh của Linh Mục Địch co rụt lại, chỉ một cái thúc thủ vô sách, trơ mắt nhìn ánh sáng to lớn đinh ốc chém rụng xuống.

– Ầm ầm…

Thân thể của Hồ Lô Tiểu Kim Cương ở dưới toàn quang cuốn lại, vô số chém kích đều rơi ở trên người, trong sát na đã chém hoàn toàn thay đổi, từng đạo vết tích xúc mục kinh tâm nổi lên.

– Ừ? Thân thể thật cứng rắn a.

Đằng Quang nhướng mày, ngón cái và trỏ vừa bấm ngón tay, hóa ra một đạo kim sắc phù ấn, vỗ xuống đến, quát dẹp đường:

– Vỡ!

Đạo phù ấn kia cuốn vào trong toàn quang, toàn bộ lực chém kích trong nháy mắt tăng lên, tiếng nổ chói tai “Bang bang” thoáng chút đại thịnh.

Rốt cục truyền đến một tiếng “Phanh” nổ lớn, Hồ Lô Tiểu Kim Cương toàn thân một chút bị cuốn xé tan vỡ, triệt để bay ra.

– Uồm uồm…!

Tuần Thiên Đấu Ngưu hét lớn một tiếng, bi phẫn vọt tới, một đạo ngưu ảnh to lớn ở trên khoảng không hiện lên, bôn bốc lên.

Bên trong Thí Thần Kết Giới, cứ động một cái liền có vô số toàn quang chém ở trên người, hai mắt nó đỏ bừng, khí tức trên người hung bạo không gì sánh được.

Đằng Quang lạnh lùng nhìn nó một cái, nói:

– Muốn tự bạo? Ở bên trong kết giới của bản tọa, sinh tử há có thể do ngươi? Ngươi đó là một câu ẩn chứa thần trận bên trong khôi lỗi a, trong thiên hạ sợ là tìm không ra cỗ thứ hai, giá trị to lớn, bản tọa là không có khả năng để ngươi chết.

Hắn vung tay lên, Bất Lão Sơn áp chế Băng Sát Tâm Diễm bất chợt bay đi, “Ầm ầm” một tiếng đem Tuần Thiên Đấu Ngưu trấn áp xuống đến, chấn nố lên bụi bặm khắp bầu trời.

Mà đóa Băng Sát Tâm Diễm đã sớm nên nổ lên rốt cục “ầm” một tiếng nổ vnag, vô biên bạch quang kinh khủng hướng bốn phía lan tràn ra.

Sắc mặt của Đằng Quang đại biến, Thí Thần Kết Giới ở dưới một kích này, trực tiếp bị phá ra một cái động lớn, mấy hơi thở mới chậm rãi tan rã.

– Vậy rốt cuộc là vật gì...

Hắn không khỏi tâm trạng hoảng sợ, may mà vẫn luôn chế trụ, nếu là lúc ban đầu bị đối phương đánh vào trong cơ thể thì đã bạo liệt, sợ rằng thật sự phải bỏ mạng nơi đây rồi.

Nội tâm Đằng Quang cũng là một trận kinh sợ, cau mày nhìn mảnh nhỏ Hồ Lô Tiểu Kim Cương trên mặt đất, trầm tư.

Kỳ Thắng Phong cũng là sắc mặt ngưng trọng, bên trong cặp mắt càng lộ ra vẻ cuồng nhiệt, hắn nhìn chằm chằm mảnh nhỏ trên đất này, nhẹ nhàng hừ lạnh một chút.

Trong khoảnh khắc, trong toàn bộ Thí Thần Kết Giới triệt để yên tĩnh lại.

Mọi người đều là vẻ mặt hoảng sợ, mồ hôi lạnh chảy ròng. Tuy rằng lúc Đằng Quang xuất hiện liền biết sẽ là kết cục như vậy, nhưng quá trình vẫn để cho mọi người hết hồn.

Đặc biệt Đằng Quang hơi lộ ra mặt mũi tái nhợt, và trên khóe miệng một đạo tiên huyết đỏ tươi, để tất cả mọi người khó có thể tin tưởng.

Tượng trưng cho mười người cường đại nhất trong thiên hạ, dĩ nhiên cũng sẽ thụ thương, dĩ nhiên chiến đấu cật lực như thế.

Trong đó tâm kinh đảm hàn nhất đó là Đường Khánh, nếu không có Đằng Quang nhảy qua vực mà đến, hắn một tay thành lập Hồng Nguyệt thành chính quyền sợ là triệt để hủy hoại chỉ trong chốc lát.

Đột nhiên trên bầu trời hơn mười đạo quang mang lóe lên, phản xạ ánh dương quang, chói mắt người ta.

Đằng Quang khẽ nâng tay lên, ba mươi sáu thanh Bắc Thiên Hàn Tinh Kiếm nhất thời từng cái xoay tròn, tất cả đều mũi kiếm hướng xuống dưới, chỉ hướng Lý Vân Tiêu cách đó không xa vẻ mặt bình tĩnh.

– Đạo kiếm này rất có ý tứ, nhưng càng có ý là vừa mới bộ kiếm đồ có thể nói cho ta biết kiếm đồ kia là chuyện gì xảy ra sao? Cố gắng ta có thể tha cho ngươi một mạng cũng nói không chừng đấy!

Đằng Quang mềm nhẹ nói.

Hàn Quân Đình cũng không nhịn được run lên, vểnh tai tỉ mỉ lắng nghe.

Lý Vân Tiêu gương mặt bình tĩnh, tựa hồ đã buông bỏ giãy dụa, chính đang chậm rãi điều tức nguyên lực trên người, lạnh nhạt nói:

– Ta cho ngươi biết, ngươi tiễn chúng ta an toàn rời khỏi, được không?

Đằng Quang nhướng mày, cười lạnh nói:

– Có tha cho ngươi hay không ta còn chưa chắc đấy, lại còn muốn ta bảo vệ các ngươi rời khỏi? Suy nghĩ quá ngây thơ rồi chứ?

Lý Vân Tiêu đồng dạng là lạnh lùng nói:

– Đả thương bằng hữu ta, đem chúng ta rơi vào tuyệt cảnh, còn muốn ta đem kiếm trận đồ nói cho biết ngươi? Suy nghĩ quá ngây thơ rồi đấy?

Toàn bộ bên trong kết giới thoáng chút trở nên tĩnh mịch, không ít người nuốt ngụm nước bọt.

Cũng chỉ có trước mắt tên thiếu niên vô pháp vô thiên này, mới dám dùng loại giọng nói này trêu chọc vương tọa, hơn nữa còn là ở dưới tuyệt cảnh.

– Ha ha ha, có ý tứ!

Đằng Quang cười to nói:

– Ngươi so với ta tưởng tượng có ý tứ hơn nhiều, hơn nữa ẩn giấu bí mật cũng rất nhiều, ta đối với ngươi càng ngày càng cảm thấy hứng thú. Bản tọa có là thời gian cùng với ngươi chậm rãi tiêu hao, theo ta đi trận nguyên đi.

Cái gọi là “Trận nguyên”, liền là chỗ tu luyện của hắn.

Hắn vung tay lên, khắp bầu trời Bắc Thiên Hàn Tinh Kiếm “vèo vèo vèo” đều cắm ở quanh thân của Lý Vân Tiêu.

Thuận tiện hai tay không ngừng bay múa, các loại quyết ấn đánh ra, toàn bộ kim sắc kết giới ngàn vạn toàn quang thoáng chút tiêu tán, lần thứ hai hóa thành ký hiệu, lóe ra bất định.

– Bang bang bang bang!

Chỉ thấy võ giả trong kết giới đột nhiên ai nấy như là mũi tên bắn ra ngoài.

Đường Khánh đột nhiên cả kinh, nói:

– Vương tọa đại nhân...

Đằng Quang quay đầu lại nhìn hắn một cái, nói:

– Đường Tâm ta sẽ dẫn trở lại, ngươi đã không cần phải để ý đến.

Hắn một đạo quyết ấn vỗ xuống đến.

Đường Khánh muốn né tránh, lại phát hiện thân thể bị kiềm hãm, một cổ áp lực lăng không xuống.

Hắn suy nghĩ một chút, cũng không có phản kháng, tùy ý đạo phù ấn kia vỗ vào trên người hắn, thân thể thoáng cái đã hoảng hốt, trực tiếp bị truyền tống tới bên ngoài kết giới.

Sắc mặt Lý Vân Tiêu khẽ biến, biết Đằng Quang lăng không biến trận, muốn lập tức phá không rời đi.

Mấy hơi thở qua đi, võ giả thực lực yếu kém mỗi một người đều bị bắn đi ra ngoài, chỉ còn lại có vài tên cửu tinh Vũ Đế cường giả, sắc mặt ngưng trọng đứng ở trong trận pháp, không biết trong lòng nghĩ gì.

Loan Quân Hạo vẻ mặt âm trầm, hướng phía Lý Vân Tiêu nói:

– Ta đáp ứng ngươi hứa hẹn, đã làm xong rồi, từ nay về sau, hai bên không còn liên quan

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK