Đường Khánh nhướng mày, nụ cười thủy chung treo ở trên mặt dần dần không thấy nữa, hừ một tiếng, nói:
– Địa Lão Thiên Hoang bị phong ấn, chính là có đại năng chi sĩ xuất thủ, ta chính là Đường Khánh còn không dám đến xúc phạm. Nếu các ngươi muốn đi cứu người, cứ yên tâm đi thôi, Hồng Nguyệt thành ta thay mọi người thủ hộ là được rồi, coi như là một điểm tâm ý của thành viên mới gia nhập.
Nguyễn Nguyên Tư phất tay áo nói:
– Việc của Hồng Nguyệt thành không nhọc Đường Đại đương gia quan tâm, xin hãy lập tức rời khỏi, bằng không cứ mãi khuyên không được, chúng ta sẽ hoài nghi Đường đại đương gia là dụng tâm kín đáo cố ý tìm phiền toái. Hồng Nguyệt thành sẽ tận hết năng lực giải quyết phiền toái trước mắt.”
Lời vừa nói ra, bầu không khí nhất thời khẩn trương, khắp bầu trời tuyết trắng cũng theo đó ngưng đọng lại, không dám rơi vào khu vực này.
Sắc mặt Đường Khánh lập tức rét lạnh xuống, nói:
– Nguyên tư lão đệ cố chấp như vậy, nhưng là sẽ làm hại Hồng Nguyệt thành!
Nguyễn Nguyên Tư không nhường chút nào, lãnh đạm nói:
– Có làm hại Hồng Nguyệt thành hay không, Nguyễn Nguyên Tư ta còn không làm chủ được, mặc dù là có hại, tự có người của Hồng Nguyệt thành tới phản đối ta, Đường Khánh lão ca không cần quan tâm.
Sắc mặt Đường Khánh hơi rét, trên người nguyên lực ba động mơ hồ truyền ra, tựa hồ trong lòng thiêu đốt lửa giận.
Hồng Hoàng Lam tam lão lập tức bước ra một bước, che ở trước người Nguyễn Nguyên Tư, ba người bọn họ một lòng tiềm tu, không hỏi thế sự, đối với các loại tranh chấp trên đại lục cũng không rõ ràng lắm, nhưng đối với Hồng Nguyệt thành quyết định vẫn trăm phần trăm quán triệt chấp hành.
Thực lực của Đường Khánh bất quá là Cửu Tinh sơ cấp Vũ Đế mà thôi, ba người bọn họ tùy tiện một người xuất thủ có thể đơn giản bắt được, do đó căn bản một không coi vào đâu.
Đường Khánh sắc mặt biến hóa vài cái, đem tức giận đè ép xuống, lạnh lùng nói:
– Ba vị trưởng lão nghe đại danh đã lâu, chính là lương đống trụ cột của Hồng Nguyệt thành, nếu là ba vị muốn xuất thủ, xin hãy suy nghĩ một chút hậu quả trước đã.
Hắn giơ tay lên, một đạo hồng mang bắn ra trên trời cao.
Nhất thời đêm tối tựa hồ bị đạo hồng quang mở ra, trên bầu trời ba động mơ hồ nhộn nhạo, truyền đến một cảm giác khiến người khác cực kỳ bị đè nén.
Phía dưới toàn bộ người của Hồng Nguyệt thành đều hoảng sợ nhìn, không ít người đã nhận ra sợ rằng sẽ có đại sự phát sinh.
Hồng lão sắc mặt chợt biến, hắn đầu tiên thấy rõ trong không gian chậm rãi lái tới vật, kinh hãi nói:
– Cửu giai chiến hạm!
Tất cả mọi người đều tâm trạng đại chấn, hoảng sợ nhìn trong hư không.
Cửu giai chiến hạm hầu như là một pháo đài di động, tuy rằng đuôi to khó vẫy, hành động thong thả, nhưng lực sát thương tuyệt đối là kinh khủng dị thường, nghĩ không ra Tứ Cực Môn dĩ nhiên cũng có loại đồ vật khủng bố này.
Trên mặt Đường Khánh lóe ra vẻ hưng phấn, cười to nói:
– Chư vị bây giờ vẫn là suy nghĩ lúc trước sao?
Trong lòng Nguyễn Nguyên Tư hoảng sợ, tức giận nói:
– Coi như là cửu giai chiến hạm, nhưng Đường Khánh lão ca ngươi tựa hồ quên mất, nơi này là Hồng Nguyệt thành!
Bởi chiến hạm đến, Hồng Nguyệt thành chưởng sự lực lập tức mở ra hộ thành đại trận, mấy đạo quang mang từ các phương hướng xung quanh Hồng Nguyệt thành trực tiếp bắn vào bầu trời, tự như pháo hoa trán phóng ra, không ngừng hướng ra bốn phương tám hướng đẩy đi, lập tức tầng tầng điệp chung vào một chỗ, kết xuất quang vựng năm màu, đem toàn bộ thành trì bảo hộ ở bên trong.
Đường Khánh lạnh lùng nói:
– Ta tự nhiên biết Hồng Nguyệt thành không sợ, nhưng giờ này khắc này, Nguyên Tư huynh thực sự phải cùng ta đại đấu một hồi, để Hồng Nguyệt thành rơi vào vạn kiếp bất phục sao? Mất đi Khương Sở Nhiên, Hồng Nguyệt thành nếu là lại bị chiến hạm của ta đánh tan hộ thành đại trận, các ngươi lại cùng người của ta chém giết một hồi, ha hả, những năm gần đây thế lực bị Hồng Nguyệt thành áp chế xuống cũng không ít đi? Các thế lực lòng mang oán hận cũng không ít chứ?
Nguyễn Nguyên Tư trả lời lại một cách mỉa mai, khinh thường nói:
– Đường Khánh lão ca, ngươi quá đề cao mình. Chính là cửu giai chiến hạm đã nghĩ oanh khai ta Hồng Nguyệt thành hộ thành đại trận? Còn có, các ngươi chính là mấy trăm người, cũng có thể theo chúng ta giết thượng một hồi? Thác đánh giá thực lực, thường thường dễ làm trò cười a.”
– Phải không?
Đường Khánh nhẹ nhàng cười, trong mắt cũng băng hàn triệt cốt, nói:
– Một chiếc không đủ, hai chiếc chiến thuyền thì thế nào?
Chiến thuyền cự vô phách chiến hạm sau khi ra ngoài, không gian truyền tống lực hoàn chưa kết thúc, quả nhiên lại có một chiếc chậm rãi lái ra, hai chiếc chiến hạm to lớn, che vân tế nhật, song song cùng một chỗ, đem toàn bộ Hồng Nguyệt thành đều ngăn trở.
Lần này tất cả mọi người hoảng sợ.
Đường Khánh lạnh lùng cười, nói lần nữa:
– Về phần Tứ Cực Môn chúng ta tự nhiên là không dám cùng chư vị chém giết lẫn nhau. Dù sao có Hồng Hoàng Lam tam lão ở đây, tùy tiện một người liền có thể diệt sát toàn bộ chúng ta, nhưng nếu là tam lão vô pháp động thủ thì sao?
– Cái gì?
Tất cả mọi người đều kinh hãi, tam lão cũng là hơi biến sắc mặt, không rõ lời này của hắn là có ý gì.
Nguyễn Nguyên Tư cũng là trong lòng hoảng hốt, hắn sở dĩ dám cứng rắn như thế chính bởi vì có Tam lão ở đây, lẽ nào Đường Khánh còn có con bài chưa lật đối phó Tam lão?
Người của Hồng Nguyệt thành sắc mặt đều cực kỳ khó coi, Đường Khánh cũng không phải loại thất phu lỗ mãng ngu si, đã trải qua một chuyện ở Tống Nguyệt Dương Thành, bây giờ còn có thể hảo hảo mà sống, hơn nữa thế lực Tứ Cực Môn dốc toàn bộ lực lượng dĩ nhiên cường đại như vậy, người này tuyệt không đơn giản.
Hồng lão lạnh lùng nói:
– Đường Khánh tiểu nhi, lời này nói quá đi? Lão phu rất muốn nhìn ngươi một chút có bài tẩy gì có thể khiến ta không ra tay?
Đường Khánh mỉm cười, hướng phía nơi nào đó trên bầu trời cung kính mời nói:
– Đại nhân, xin hãy hiện thân đi!
Trong lòng mọi người chấn động, đều đưa mắt nhìn về phía chỗ hư không kia.
Theo thanh âm của Đường Khánh vừa dứt, đêm đen vô tận tựa hồ đang hướng về nơi đó hội tụ đi, ngưng tụ thành quần áo trường bào màu đen, dần dần hiển lộ một đạo nhân ảnh.
Người nọ nhẹ nhàng đi về phía trước, mỗi một bước hạ xuống đều sẽ tạo nên một đạo vằn nước tản ra trên không trung, hắn đi thật chậm, nhưng mỗi người của Hồng Nguyệt thành đều là sắc mặt âm trầm.
Bởi vì bọn họ không cảm giác được bất kỳ khí tức của người nọ. Nếu không phải trước mắt nhìn thấy, chỉ dựa vào thần thức nói, căn bản sẽ không cho rằng nơi đó có người.
Trong lúc nhất thời mọi ánh mắt đều hội tụ ở trên một thân hắc bào kia, thấy không rõ hình dáng của người này, chỉ cảm thấy vừa nhìn thấy chính là một mảnh hư không.