- Đến phiên ngươi trả lời vấn đề của ta.
Trọc Khôn dường như không nghe thấy, hỏi:
- Vậy các ngươi lần trước tiến vào có phát hiện cái gì hay không?
Sắc mặt Lý Vân Tiêu trầm xuống, lạnh lùng nhìn hắn, nói:
- Mỗi người hỏi một câu.
Trọc Khôn lúc này yên tĩnh lại, hơi xấu hổ ho khan một tiếng, nói:
- Cái gọi là siêu huyền không gian, chính là thiên giới áp đảo chư thiên thế giới, cũng là không gian dung nạp vô số đại thế giới.
- Cái gì?
Lý Vân Tiêu chấn động, thì ra siêu huyền không gian chính là đại vũ trụ.
Khó trách Thùy Chủ Trầm Phù vừa xuất thế đã bị giới lực áp chế không cho tồn tại, mà kiếm khí của nó lại chém vỡ pháp tắc chi liên.
Từ đẳng cấp quy tắc mà nói, đẳng cấp Thùy Chủ Trầm Phù rất cao, thậm chí còn vượt qua thiên thánh khí. Ít nhất còn cao hơn Giới Thần Bi, cũng không biết so với lục đạo ma binh thì ai mạnh ai yếu.
Dù sao nghe Trọc Khôn nói, không gian trong lục đạo ma binh cũng là siêu huyền không gian. Cũng không biết Giới Vương từ chỗ nào tìm được mảnh vỡ siêu huyền không gian, cuối cùng lại tiện nghi hắn.
Trọc Khôn tiếp tục hỏi:
- Hiện tại ngươi có thể nói cho ta biết rồi. Trước kia ngươi tiến vào đây có phát hiện ra cái gì không?
Lý Vân Tiêu nhớ tới lần trước tới đây, cảm nhận được luân hồi chi quang, nhưng chuyện này hắn không tùy tiện cho ai biết, lập tức cười rộ lên, nói:
- Ngươi vừa hỏi ta vừa hỏi, đây là trạng thái ngang hàng. Ta hiện tại không muốn biết thêm cái gì, vì sao phải nói cho ngươi biết lần trước ở đây phát hiện cái gì?
Hắn cố ý không nói, cố ý nhắc tới chuyện lúc trước, làm cho Trọc Khôn biến sắc, ma quang và sát khí bùng nổ dữ dội.
- Như thế nào, muốn giết ta?
Lý Vân Tiêu cười rộ lên, nói:
- Lần trước xảy ra cái gì ta không muốn nói cho ngươi biết. Nhưng có thể nói cho ngươi biết một chuyện khác. Tiên vào không gian lục đạo ma binh không dễ, muốn đi ra lại rất dễ dàng, chỉ cần nghĩ đi ra, là có thể đi ra dễ dàng. Lần sau muốn đến đây là chuyện của không biết năm nào tháng nào. Nếu ngươi muốn dừng lại ở đây, tốt nhất nên thành thật một chút.
Trong lời của hắn có hương vị uy hiếp, ai cũng nghe ra được, nhưng không biết thật giả. Nhưng Trọc Khôn lại ăn cái này, ánh mắt đầy hàn khí nhìn hắn, ngược lại thực không có động thủ.
Viện cau mày nói:
- Ngươi sẽ không bị tiểu tử này hù sợ đấy chứ? Giết hai người bọn họ, đoạt được lục đạo ma binh, chính mình nghiên cứu chẳng phải là xong hay sao?
Trọc Khôn nói:
- Ta tự nhiên biết rõ hắn muốn làm ta sợ, tự nhiên cũng muốn đoạt ma binh tự mình nghiên cứu. Nhưng có một điểm hắn nói không sai, không gian lục đạo ma binh không phải muốn tới là tới, thật sự phải có cơ duyên mới được.
Viện nói:
- Vậy ngươi không giết bọn chúng sao?
- Giết, đương nhiên muốn giết, nhưng mà sau khi ra khỏi đây mới giết.
Ánh mắt Trọc Khôn lóe lên, nhìn qua ba long tử, lạnh lùng nói:
- Ba người các ngươi thành thật cho ta, như vậy các ngươi sẽ bình an vô sự. Nếu làm ầm ĩ, làm không gian này biến mất, ta sẽ rút xương các ngươi ra nấu canh uống.
Ba long tử đều giận dữ, Sí giận dữ hét:
- Đầy tớ nhỏ! Quá mức cuồng vọng! Tôn nghiêm long tộc không thể bị chà đạp.
Sắc mặt Kính tái nhợt, âm trầm chảy ra nước, cắn răng nói:
- Sĩ khả sát bất khả nhục, từ xưa rơi đầu là chết. Chúng ta chết cũng không sợ, ngươi lại dám dùng lời đê tiện như vậy uy hiếp chúng ta?
Mang lạnh lùng nói:
- Hai vị ca ca, chúng ta liều với hắn! Chết khác nhau cũng không thể uất nghẹn như vậy được?
Ba người phân biệt đứng vây quanh Trọc Khôn, long khí bùng phát.
Trọc Khôn lạnh lùng nói:
- Chết thật không đáng sợ, nhưng các ngươi có nghe qua phương pháp luyện hồn hay không?
Hắn tay giơ lên, ngọn lửa xuất hiện trong tay của hắn, nói:
- Hoàng Tuyền Minh Hỏa, có thể thiêu đốt linh hồn, bị thống khổ muôn đời.
Chi!
Ba người hít khí lạnh, gương mặt tái nhợt, lui ra xa vài bước, sắc mặt đầy sợ hãi.
Sí thất thần, thì thào lẩm bẩm:
- Lực lượng hỏa diễm này... Thật sự là Hoàng Tuyền Minh Hỏa do giới lực ngưng tụ ra...
Đồng tử Lý Vân Tiêu hơi co rút lại, nhìn chằm chằm vào hỏa diễm này, nghĩ đến Thánh Vực Thần đô, lúc khu vực chi môn chưa mở ra, hắn nằm mơ cũng không nghĩ tới khu vực chi chủ còn chưa chết, không chỉ có như thế, còn trực tiếp nhập ma.
Trọc Khôn cười lạnh nói:
- Ba người các ngươi thật dễ quên, chẳng lẽ quên thân phận của bổn tạo sao? Ta nhớ Lý Vân Tiêu vừa nói ra không lâu đấy.
- Khu vực chi chủ...
Sắc mặt Sí nhìn thẳng vào Hoàng Tuyền Minh Hỏa, gương mặt càng tái nhợt.
Sắc mặt hai long tử khác cũng khó coi, hoàn toàn không dám lên tiếng.
Trọc Khôn khinh thường cười một tiếng, hắn thu hồi hỏa diễm trong tay, cười nói:
- Đã sợ thì thành thật một chút.
Ba long tử tức giận toàn thân phát run, tròng mắt muốn nứt ra. Nhưng nội tâm thật sự sợ hãi hỏa diễm kia, không dám lên tiếng, cảm giác khuất nhục áp chế nội tâm, bọn họ cảm thấy mình nên tự sát cho xong.
- Ha ha.
Lý Vân Tiêu lúc này trào phúng, nói:
- Thần công nhẫn nhịn của ba vị đã đạt tới Giới Vương cảnh, bội phục, bội phục.
Phốc!
Sí tức giận phun máu tươi.
Vốn tâm tình vô cùng áp lực, lại bị Lý Vân Tiêu mỉa mai như thế, hắn làm sao nhịn được, tức giận nói:
- Trọc Khôn! Chết liền chết, nỗi khổ muôn đời thì muôn đời, tôn nghiêm long tộc không thể mạo phạm, hôm nay ngươi phải trả giá thật nhiều.
Hỏa diễm bốc lên trên người hắn.
- Hỏa quyền, bạo diễm vũ!
Kính và Mang vô cùng tức giận, lập tức ra tay, hai đạo long quang và hỏa quyền đánh thẳng về phía Trọc Khôn.
Không gian lục đạo ma binh nhanh chóng nghiền nát, trực tiếp hóa thành bột mịn tiêu tán trong thiên địa.
Trọc Khôn giận dữ, quát:
- Muốn chết! Bổn tọa sẽ rút gân các ngươi, lại lấy xương cốt nấu canh, hồn phách ném vào khu vực chịu thiêu đốt muôn đời.
Ma quang bộc phát, hắn nâng A Hàm Trảm Cốt Đao chém xuống một đao.
Ầm ầm!
Ánh đao xuyên qua hư ảnh hỏa, thủy, quang, lực lượng kinh người áp nổ bốn phía.
Lý Vân Tiêu quát:
- Ra tay!
Cơ hội khó được, nếu liên thủ với ba long tử, khả năng đánh thắng Trọc Khôn là rất lớn,..
Hắn thân hóa lôi đình, vừa mới động đã có lực lượng chụp xuống.
Lực lượng bùng nổ rất mạnh, ma khí sinh ra tiếng xèo xèo, chính là Pháp Thụ Kim Luân.
Ầm ầm!
Thân ảnh Lý Vân Tiêu bị kim quang đánh thành phấn vụn, tàn ảnh của hắn tan biến, chân thân hiện ra cách đó mấy trăm mét.
Kim luân lại quay trở về trong tay Viện.
Viện ngăn trước mặt Lý Vân Tiêu, lãnh đạm nói:
- Có ta ở đây, ngươi cho rằng ta không thể ra tay?
Lý Vân Tiêu trầm giọng nói:
- Ma giới tám đại Ma Tôn?
Viện gật gật đầu, nói:
- Xem ra ngươi có hiểu rõ nhất định về Ma giới. Lần trước trong Thiên Đãng sơn mạch, ngươi giết những người kia chính là thủ hạ của ta.
Lý Vân Tiêu nói:
- Nói như vậy là oan gia ngõ hẹp.
Hàn khí tỏa ra, lực lượng không ngừng tăng lên.
Tiểu Hồng, Phi Nghê và Bắc Quyến Nam cũng vận chuyển nguyên lực.