Thiên Tư nhe răng cười nói:
- Ngươi không nghe rõ lời ta đã nói lúc trước sao? Nguyệt Đồng trong không gian này chỉ còn lại ngươi và Quy Khư đại nhân, chỉ là ‘không gian này’.
Lý Vân Tiêu nghĩ đến điều gì, giật mình ngước đầu nhìn hắc ám giáng lâm đầy trời, kinh hoàng kêu lên:
- Ý ngươi là trong không gian Vô còn có Nguyệt Đồng tồn tại?!
Lời thốt ra, mọi người hiểu ngay, rất là hoảng hốt.
Bọn họ khó tin nhìn bầu trời.
Ninh Khả Nguyệt nói:
- Có lẽ có, lẽ đã không còn. Ngày xưa bị cường địch tổn hại nặng, sợ liên lụy nguyên tộc quần nên chuyển toàn tộc nguyệt đồng vào không gian vô, vậy thì kẻ thù sẽ không tìm thấy. Ta bị thương quá nặng đành ngụy trang hóa đá chì mvào ngủ say, những chuyện về sau thì để Thiên Tư và nhi tử của ta, tức nguyệt đồng trong mắt phải của ngươi giải quyết.
- Nguyệt Đồng này là nhi tử của ngươi?
Lý Vân Tiêu nghe mà toát mồ hôi lạnh ròng ròng. Lưu phóng người một tộc đi hư không Vô, ý tưởng này to gan vô cùng.
Lý Vân Tiêu kinh sợ hỏi:
- Kẻ thù của ngươi là ai mà có lực lượng cường đại như vậy? Nếu hiện tại tu vi của ngươi rớt rất nhiều vậy ngày xưa ít ra cũng là đỉnh tạo hóa cảnh đi?
Ninh Khả Nguyệt cười nói:
- Bổn tọa ngày xưa là cường giả giới vương cảnh, người tổn hại ặng ta nói đến cũng trùng hợp, ngươi biết người đó, là Dận Vũ chân long.
- Cái gì?!
Mấy tin tức cái sau bom tấn hơn cái trước, khiến người trợn mắt há hốc mồm.
Ninh Khả Nguyệt nói:
- Thiên địa chân long chính là đứng đầu vạn linh, đắc tội hắn thì trong thiên hạ này còn đất nào cho Đồng tộc ta sống? Bất đắc dĩ đành ra hạ sách này.
Lý Vân Tiêu lạnh lùng nói:
- Dận Vũ xuất hiện đã lâu, tại sao ngươi không giết hắn báo thù ngày xưa đi?
Ninh Khả Nguyệt cười nói:
- Nhiều năm qua đi, nói ta không có oán khí là không thể. Nhưng so với giết Dận Vũ thì để Đồng tộc trở về Thiên Vũ giới mới quan trọng hơn. Thêm nữa nhìn vương giả ngày xưa không ai bì nổi biến thành chó, bị người đánh tơi tả trốn chui trốn nhủi thú vị hơn giết hắn nhiều.
Lý Vân Tiêu nói:
- Ta hiểu. Nhưng xác suất người Đồng tộc sống sót trong cơ thể Vô cực kỳ bé nhỏ, ngươi nên tự hiểu điều này. Những gì ngươi đang làm chỉ tốn công, ta hơi mong chờ nhìn vẻ mặt tuyệt vọng của ngươi.
Ninh Khả Nguyệt bình tĩnh nói:
- Điều này thì ngươi không cần lo, ngày xưa ta đã tính toán hết rồi, dù giữa đường xảy ra xa lầm cũng là ý trời, không cưỡng cầu được.
- Hừ! Ngu ngốc, ngươi nghĩ Quy Khư đại nhân sẽ không năm chắc sao?
Thiên Tư lạnh lùng cười:
- Tộc đồng được Quy Khư đại nhân thu nạp trong ‘thiên nhiên nhất mâu’ thánh khí lưu phóng.
- Cái gì?!
Lý Vân Tiêu giật nảy mình, nếu là trong thánh khí tự thành không gian thì có thiên địa, khả năng Đồng tộc sống tiếp rất lớn.
Ninh Khả Nguyệt nhìn bầu trời:
- Hư không Vô sắp mở ra, có thể bắt đầu nghi thức.
Lý Vân Tiêu cảnh giác, lạnh lùng cười:
- Ngươi nói bắt đầu liền bắt đầu, có hỏi ý kiến của ta chưa? Sao ta có thể thành toàn ngươi được?
Ninh Khả Nguyệt nhìn Lý Vân Tiêu, bình tĩnh nói:
- Chẳng lẽ ngươi không muốn Mộ Dung Trúc sống lại sao?
Lý Vân Tiêu run lẩy bẩy:
- Ngươi nói cái gì!
Lý Vân Tiêu hoảng sợ rống to:
- Ngươi mới nói gì!?
Ninh Khả Nguyệt bình tĩnh lặp lại từng chữ:
- Chẳng lẽ ngươi không muốn Mộ Dung Trúc sống lại sao?
- Ha ha ha! Ngươi nói đùa cái gì! Khả nguyệt, nàng thật sự trúng độc của Quy Khư rồi!
Lý Vân Tiêu tức giận bật cười:
- Người chết làm sao sống lại được?
Ninh Khả Nguyệt mỉm cười giơ tay vung nhẹ, một luồng sáng bay xuống đánh nát nguyên đỉnh núi phía xa.
Lý Vân Tiêu lạnh lùng nhìn Ninh Khả Nguyệt, không hiểu ra sao.
Ninh Khả Nguyệt hỏi:
- Trong mắt phàm nhân bình thường, ngươi nói một đấm có thể đánh nát ngọn núi thì phàm nhân có tin không?
Con ngươi Lý Vân Tiêu co rút lạnh lùng hỏi:
- Ngươi muốn nói cái gì?!
Ninh Khả Nguyệt nói:
- Với kiến thức của phàm nhân đương nhiên cho rằng không thể nào, tương tự, kiến thức của ngươi cũng cho rằng người chết sống lại.
Lý Vân Tiêu nổi giận nói:
- Vớ vẩn! Người chết không thể nào hồi sinh! Từ xưa đến nay chưa bao giờ có ghi chép, thậm chí không có truyền thuyết như thế!
Ninh Khả Nguyệt cười nói:
- Những chuyện thật sự bí ẩn làm sao ghi trong sách sử được? Ngươi có thể trong sách ghi lại chân long chết chưa?
Lý Vân Tiêu trầm ngâm nói:
- Ngươi đừng hòng dụ dỗ ta. Chân long chết là tướng thiên nhân ngũ suy, ngoài ra gặp cường giả cùng đẳng cấp rất có thể không đánh lại, những chuyện này bình thường. Ta tu luyện bốn thần quyết, lĩnh ngộ quy tắc giới lực Thiên Vũ giới không kém hơn ngươi, căn bản không thể nào tồn tại tình huống hồi sinh người chết. Khả Nguyệt, nàng hãy tỉnh lại đi!
Ninh Khả Nguyệt cười phá lên:
- Quy tắc giới lực? Ha ha ha ha ha ha!
Ninh Khả Nguyệt chớp mắt nói:
- Nhưng nếu vượt qua quy tắc giới lực thì sao?
- Cái gì? Cái gì gọi là vượt quy tắc giới lực?
Lòng Lý Vân Tiêu giật mình, mơ hồ bắt giữ điểm then chốt.
Ninh Khả Nguyệt trầm giọng nói:
- Ếch trong giếng không biết biển bao la vì bị quy tắc ‘miệng giếng’ hạn chế. Sâu hè không biết băng tuyết vì bị quy tắc ‘mùa hè’ hạn chế. Tương tự ngươi bây giờ bị vquy tắc Thiên Vũ giới hạn chế.
Mấy lời này giống như thể hồ quán đính chấn tinh thần Lý Vân Tiêu rung động.
Người như Thiên Vũ Minh, Hải Hoàng Điện, Ngải cũng vẻ mặt ngơ ngác như nghe thấy thứ gì ghê gớm.
Lý Vân Tiêu thì thào:
- Vượt quy tắc...
Lý Vân Tiêu chợt nhớ đến Ma Kha Cổ Thần vợt quy tắc một giới nên bị lực lượng quy tắc Thiên Vũ giới hủy, vì giới lực đã không dung chứa được Ma Kha Cổ Thần.
Ngải hét to:
- Vân thiếu gia, tuyệt đối đừng mắc mưu hắn! Dù thật sự tồn tại vượt quy tắc không có nghĩa là hắn có thể hồi sinh người chết!
Ninh Khả Nguyệt nói:
- Đúng là không đại biểu gì, nhưng ta nhìn thấy ngọn núi cao hơn, đi đằng trước. Các ngươi thì tầm mắt thấp, không hiểu được vũ trụ này vĩ đại. Lý Vân Tiêu, chẳng lẽ ngươi không muốn đi tới trước nhìn xem? Dù có một chút cơ hội hồi sinh cho Mộ Dung Trúc, ngươi không muốn sao?
Tinh thần Lý Vân Tiêu dao động mạnh, đầu đầy mồ hôi lạnh.
Lý Vân Tiêu giương mắt nhìn hình dạng Mộ Dung Trúc nhưng mặt Thiên Tư cười nhạt châm chọc, tim như bị dao cắt.
Nếu thật sự có một chút hy vọng hồi sinh Mộ Dung Trúc thì Lý Vân Tiêu sẽ bất chấp tất cả làm được.
Nhưng thật sự có sao?
Không ai trả lời được cho Lý Vân Tiêu, câu hỏi như một hòn đa không ngừng chìm vào hắc ám vô biên, chẳng chút đáp lại.
Ninh Khả Nguyệt híp mắt cười nói:
- Đừng do dự nữa, hãy dâng hiến lực lượng nguyệt đồng ra, cùng ta đi tới phía trước vô tận.
Người Lý Vân Tiêu run rẩy, nỗi lòng hỗn loạn dường như bị Ninh Khả Nguyệt hút tinh thần, ma đồng bên mắt trái vụt tắt.
Mắt phải bị chính Lý Vân Tiêu đâm thủng chậm rãi mở ra, đỏ rực như máu.
- Nguy rồi!
Ba Mộc kinh kêu:
- Mau ngăn bọn họ lại! Lý Vân Tiêu trúng chiêu!
Huynh đệ Liêu gia giật mình bay lên.
Tiếng rống mới vang lên, Hoang luôn đứng yên chợt đấm một cái đánh nát hư không vô tận. Sóng khí khủng bố đập vào người hai huynh đệ đẩy bọn họ ra.