Khương Nghiệp Minh nặng nề quỳ xuống.
Khương Mạn cau mày. Cô cố gắng áp chế sự xúc động trong lòng xuống, ánh mắt đã lạnh đến cực điểm.
“Khương Nghiệp Thành phí hết tâm tư để nắm được cô của tôi trong tay, sao có thể cam tâm buông tha bà ấy chứ?”
Khương Nghiệp Minh cười khổ: “Bởi vì bà ấy đã không còn giá trị gì nữa rồi, lúc ta tìm thấy bà ấy, máu trong người bà ấy đã bị rút gần cạn rồi.”
“Bà ấy tuy là đã sống sót, nhưng năng lượng trong người bà ấy cũng đã biến mất, bây giờ bà ấy chẳng khác gì người bình thường cả.”
Khương Mạn rũ mắt xuống: “Vậy còn tôi thì sao? Khương Nghiệp Thành năm xưa bắt cóc tôi nhưng lại không giết tôi, chắc không phải lương tâm đột nhiên trỗi dậy chứ.”
“Ta không biết.” Khương Nghiệp Minh lộ vẻ bối rối: “Ta không nhìn thấu con người này.”
“Vậy ông biết Zeus không?”
Khương Nghiệp Minh lắc đầu.
“Câu hỏi cuối cùng.”
Khương Mạn lạnh lùng nhìn ông ta: “Cha đẻ của Khương Tiểu Bảo là ai?”
Khương Nghiệp Minh hít sâu một hơi, lập tức ngẩng đầu.
Khương Mạn tỏ vẻ chế giếu: “Cậu ta là con trai ruột của cô, chẳng phải sao?”
Khương Nghiệp Minh gian nan gật đầu, nửa ngày sau mới lên tiếng trả lời.
“Cha đẻ của Tiểu Bảo là ai thì ta không biết, năm xưa thằng bé có thể sống sót đã là kỳ tích rồi ……”
Khương Mạn siết chặt nắm đấm. Sự căm phẫn từ trong xương cốt bộc phát ra.
Cô không dám tưởng tượng, trong những năm cô út của mình bị Khương Nghiệp Thành giam cầm, bản thân cô út đã xảy ra những chuyện gì!
“Khương Tiểu Bảo và cô của tôi, tôi đều sẽ đưa đi.”
Khương Mạn lạnh lùng nói xong, không thèm để ý Khương Nghiệp Minh, quay người bước nhanh, rời đi.
“Cháu……không giết ta sao?”
Bước chân Khương Mạn khựng lại: “Tạm thời cứ để cái đầu của ông ở trên cổ đã.”
Khương Nghiệp Minh còn đang quỳ trên đất, vẻ mặt tang thương.
Lúc Khương Mạn đi tới gần Khương Nhược Lai, hít sâu một hơi, thu lại vẻ hung dữ trên người mình.
“Chị, cha em, ông ấy……” Khương Tiểu Bảo định đi qua đó.
Khương Mạn túm lấy cánh tay cậu ta, “Ông ta không sao cả, Khương Tiểu Bảo em có đi cùng chị không?”