Lúc quay ‘Chiến cốt’, nhóm Khương Mạn đều biết Tự Thiên Sách bị chấn thương ở phần eo, nguyên nhân là trước đây đeo đai an toàn không cẩn thận gây ra chấn thương.
Tự Thiên Sách có chết cũng không nhận: “Sao có thể! Chút gạch này, có là gì đâu!”
Khương Mạn ồ một tiếng, “Vậy thôi em không giúp anh nữa.”
Tự Thiên Sách: “……”
Khương Mạn phì cười, “Đi nào, giúp anh hai nhà ta chuyển nốt cho xong nào.”
Cô đeo găng tay lên rồi đi thẳng ra chiếc xe tải.
Tự Thiên Sách hơi ngại: “Nhiều như vậy thì không được, em chỉ là một cô gái yếu đuối gió thổi cũng bay……”
A Tam và một PD khác nhìn Tự Thiên Sách bằng ánh mắt khó hiểu. Yếu đuối gió thổi cũng bay?
(Khương võ thần yếu đuối gió thổi cũng bay?)
(Xem ra lúc quay ‘Chiến cốt’ mọi người trong tổ làm phim rất hoà thuận, nếu không Tự Thiên Sách sẽ không nói ra câu này.)
(Câu này làm tôi cười chết mất, Thiên Sách ơi, mau ôm đùi bà lớn đó đi!!)
Một giây sau, Tự Thiên Sách nhìn đồng chí Khương Mạn gió thổi cũng bay đang hùng hục như một người đàn ông lực lưỡng, rơi vào trầm mặc.
Khương Mạn bê đống gạch một cách hết sức thô bạo, trực tiếp nhảy lên xe, cho gạch vào sọt, chất đầy hai sọt, mỗi tay một sọt, cứ vậy nhảy lên nhảy xuống. Sau đó lại thấy làm vậy thì hơi chậm. Cô để luôn một tấm gỗ lên lưng mình sau đó bảo Thiên Sách trèo lên xe rồi đặt gạch lên lưng cô.
Một người con gái nhỏ bé mà gánh cả một đống gạch còn cao hơn cả cô.
Cái cảnh này……Có lẽ cả đời này Tự Thiên Sách không thể quên nổi.
Con nhóc này! Anh kiếm được một cô em gái trâu bò quá!
Trâu bò còn không biết chuyển gạch thế này ấy chứ!
Hai mười phút sau, nhờ sự giúp đỡ của Khương Mạn, Tự Thiên Sách đã làm xong công việc một ngày của mình.
Tiền lương thu được 170 - 17 – 1 = 152
Hai người lên xe, gọi cho Khương Vân Sênh và Tang Điềm, sau đó bắt đầu lái xe tới điểm hẹn.
Đến chỗ đội shipper, Khương Mạn nhìn thấy anh hai nhà mình đầu tóc bù xù như đang phát điên, hai mắt thất thần. May quá, ngoài việc đầu tóc bù xù mắt thất thần, vẫn chưa tới mức râu ria xồm xoàm.
Tự Thiên Sách nhìn thấy dáng vẻ của anh ấy, tự nhiên thấy bản thân được an ủi. Tốt quá, hoá ra không phải mình mình thảm hại.
“Đạo diễn Khương làm shipper? Hôm này thu được gì chưa?”
Khương Vân Sênh cười khổ.
PD đứng bên cạnh nói hộ: “Đưa 20 đơn, 9 đơn bị đánh giá kém, 3 đơn bị huỷ, thu nhập đại khái được khoảng 10 tệ.”
Khương Vân Sênh nhăn nhó.
Tự Thiên Sách vỗ lưng cho anh ấy: “Người anh em đừng khóc, tôi cũng chỉ kiếm được có 152 tệ.”
Khương Vân Sênh hất tay anh ta ra, cút ngay.
Mặt Khương Mạn lại rất kỳ quái, nghiêng đầu nhìn lên trời.
(Tôi muốn biết Khương võ thần lại nghĩ cái gì rồi?)
(Tự Thiên Sách: Thật không thể ngờ có một ngày lại có thể tìm thấy sự tự tin thông qua đạo diễn Khương!)
(Khương Mạn: anh hai, rốt cuộc là anh vẫn không làm được như em mong đợi.)
(Khương Mạn: đồng đội heo+1)
(Đạo diễn Khương đã cố gắng rồi, nhưng mà anh ấy đi không nhanh lại hay nhầm đường……)
A Tam và Khương Mạn vốn thân thiết, quyết định hỏi câu hỏi mà đám đông cư dân mạng cũng đang mong chờ: “Chị, đang nghĩ gì đấy?”