Cũng có người nghi ngờ việc Vương Tuệ Kỳ cứu đứa trẻ, nhưng tất cả đều bị dập đi.
“Cô Khương thật sự đến đây để công kích Vương Tuệ Kỳ? cô, cô có vấn đề gì à?”
Phó đạo diễn Lưu hỏi.
Vội vã giải thích: “Chương trình ‘Trang trại’ của chúng tôi tôn trọng pháp luật, mà đây đã là mùa hai rồi, không làm chuyện gì phi pháp cả.”
“Đúng đúng đúng.” Đạo diễn Ngô gật đầu: “Trên đời này, âm dương có quy luật, chưa tới thời báo thù, chúng ta có nhân quả, không làm việc xấu sẽ không bị nghiệp báo!”
Bạc Mạn: “……”
Nhóm người Thập Tam: “……”
“Vâng vâng vâng!” phó đạo diễn Lưu vội vã kéo tay Ngô đầu trọc: “Đội chúng tôi đều một lòng hướng Phật, từ bi hỷ xả làm trọng, không làm việc xấu!”
Nếu Khương Mạn chưa điều tra qua mấy người trong đội này là kiểu người gì, thì có khi sẽ tin lời lừa quỷ này của phó đạo diễn.
Nhưng vì tìm chứng cứ nên đành phải vào đây, đâu cần nói vậy chứ đạo diễn!
“Hai người không phải căng thẳng.”
Khương Mạn không biết nên khóc hay nên cười, đưa toàn quyền nói chuyện cho Thập Tam, để cho anh ấy giải thích cho hai vị này, tránh để người ta bị doạ sợ.
Thập Tam tránh để lộ thông tin nên không nói tình hình cụ thể, chỉ hỏi mấy câu rồi bảo bọn họ phối hợp với Khương Mạn để hành động.
“Vương Tuệ Kỳ đã quay đến mùa thứ hai, cô ta có mời bán bất kỳ sản phẩm liên quan tới sức khoẻ hay kim tiêm chất làm đẹp nào cho đoàn không?”
Hai người quay qua nhìn nhau lắc đầu: “Hình như không, đội chúng tôi toàn là nam ít nữ, có bán kim tiêm làm đẹp chúng tôi cũng không dùng.”
“Còn cái sản phẩm sức khoẻ……chúng tôi vẫn còn trẻ, cần cái dưỡng sinh đấy làm gì?”
Phó đạo diễn Lưu nói, nhưng không nhịn được than thở: “Có một tên đầu trọc ngày ngày đọc kinh, cái chuyện dưỡng sinh này hình như cũng không cần.”
Nói tới đây, thì sau khi kết thúc chương trình cũng phải cho mấy nhân viên trong đoàn đi kiểm tra tổng thể mới được.
Sau khi cuộc nói chuyện ‘phiếm’ kết thúc. Bốn người lại quay về, sắc mặt Bạc Mạn cực kỳ bình thường, tâm trạng phó đạo diễn Lưu và Ngô đầu trọc cũng coi là tốt, mặt giả bộ không có chuyện gì nhưng lòng lại đang phát sầu.
“Lão Ngô này……kết thúc chương trình, tôi đưa ông đi xuất gia.”
“Đừng, tôi thấy chốn hồng trần này cũng tốt lắm.” Ngô đầu trọc tự nhiên nghiêm túc lạ thường: “Phật dạy: ta không vào địa ngục ai sẽ vào địa ngục, đây chính là thử thách Phật giao cho tôi.”
Phó đạo diễn Lưu: ông đặc biệt……
“Cô Vương Tuệ Kỳ này rốt cuộc là cái dạng gì! Cô ta bán cái gì? Hay là đứng đầu tổ chức gì! Cái gì mà thuốc tiêm làm đẹp……cô ta có bán hàng cấm không vậy?”
Ngô đầu trọc lúc này không giống người hướng phật chút nào, còn giống mấy kẻ chuyên đi đấu trí. Cả người như được bao phủ bởi một luồng chính nghĩa chuẩn bị chống lại thế lực tà ác.
Phó đạo diễn Lưu: “Ông không bình thường……”
“Cậu không hiểu.” Lão Ngô lắc đầu nói: “Trước đây tôi tu thành Phật, bây giờ tôi đổi thành tu thắng Phật.”
Bạc Hạc Hiên và Khương Mạn nghe được cuộc nói chuyện của hai người phía sau, thì Khương Mạn lấy củi chỏ húc vào eo Bạc Hạc Hiên: “Sau này nói chuyện phải từ tốn, người bình thường gặp phải chuyện này dễ bị doạ ngu.”
Bạc Hạc Hiên bắt được cái tay đang chọc chọc của cô. “Sẽ mau chóng thu lưới, nhịn một chút.”
Khương Mạn lười biếng đáp, “Cả ngày hôm nay kích động Vương yêu quái như vậy là đủ rồi, vừa bổ củi vừa leo núi, tiêu hao nhiều thể lực như vậy, tối nay chắc chắn cô ta phải đi bù năng lượng.”