Lúc vào thang máy, Bạc Hạc Hiên nói: "Em tránh xa anh ra một chút, đừng để bị ngạt thở."
Khương Mạn tinh nghịch nhìn anh: "Anh Bạc sợ mất fan à, với mái tóc này có lẽ lão Lý đã cười sắp rụng răng rồi!"
“Có thể.” Bạc Hạc Hiên gật đầu, mặc dù bây giờ anh rất bốc mùi, đầu tóc rối bù nhưng vẫn nở nụ cười dịu dàng và quyến rũ.
"Ngày tháng sau này còn dài như vậy, có lẽ cô Khương phải nuôi anh rồi."
Đôi môi đỏ mọng của Khương Mạn nhếch lên: "Ăn bám mà anh còn khí khái như vậy à?"
"Cuộc sống ép buộc thôi."
“Thôi đi, tiền lương của anh đâu.” Khương Mạn đưa tay ra.
Bạc Hạc Hiên trực tiếp nộp lên tất cả gia tài: "Tiền kiếm bằng mồ hôi xương máu, bà chủ Khương cầm kỹ nhé."
"Ôi, chỉ có 700 tệ thôi à. Hiện nay, ảnh đế rớt giá như vậy à." Khương Mạn nói đùa: "Sau này sẽ không gọi anh là Bạc Hạc Hiên nữa, mà gọi anh là Bạc bảy trăm."
"Phá hỏng giá cả thị trường."
"Anh mau đi tắm rửa đi, nếu còn lề mề thì 700 tệ cũng không còn."
Cả hai trêu chọc qua lại lẫn nhau, khi rời đi, Bạc Hạc Hiên còn cố tình làm tóc cô rồi bù lên.
Hiện tại, mối quan hệ của cả hai vẫn được giữ bí mật, cần phải kiểm soát lời nói và hành động, nhưng một số thói quen trong cuộc sống hàng ngày vẫn khó tránh khỏi bị lộ ra ngoài.
Rõ ràng là cuộc hội thoại khá bình thường nhưng lọt vào tai người khác...
(Tôi cảm thấy như mình đã ngập ngụa trong cơm chó!)
(Tôi cũng ngửi thấy mùi thối, mùi chua của tình yêu! ! !)
(Không tin giữa hai người này không có quan hệ mập mờ, đoạn hội thoại này ... chỉ có thể lừa được bọn trẻ con thôi! !)
(Sau khi Bạc Khương kết hôn, địa vị của người nào đó đã rất rõ ràng, nhìn xem anh ta nộp lương một cách ngoan ngoãn như vậy cơ mà!)
(Tôi cảm thấy Bạc Thần thực sự đã thay đổi rồi. Trước kia, anh ấy lạnh lùng giống như một vị thần vô cảm, nhưng bây giờ ... anh ấy còn hơi nghịch ngợm?)
Sự thay đổi của Bạc Hạc Hiên có thể nhìn thấy bằng mắt thường. Không chỉ cư dân mạng cảm thấy như vậy mà ác nhân viên của "Một cuộc sống khác trên thế giới" còn cảm nhận được rõ ràng hơn vì có sự tiếp xúc gần gũi trong đời thực.
Trước đây, Bạc Hạc Hiên cũng rất lịch sự với nhân viên, nhưng giữa bọn họ vẫn có một bức tường vô hình, không biết từ lúc nào bức tường đó dường như đã biến mất.
Sống động còn có thể nhìn thấy bằng mắt thường, huống chi đây còn là một con người.
Thần thái, giọng điệu và thậm chí cả ánh mắt của anh đều có một sự ấm áp mà trước đây không hề có.
Sau khi Bạc Hạc Hiên tắm xong, Khương Mạn- người nắm giữ kinh tế, dẫn nhóm đồng đội lợn đi ăn tối. Dựa trên nguyên tắc tiết kiệm kinh tế, Khương Mạn đã chọn một nhà hàng buffet giá rẻ. Giá 100 tệ/ người, sau khi ăn xong lại trở thành những kẻ nghèo rớt mồng tơi.
Năm người bọn họ cũng thực sự rất đói, Bạc Hạc Hiên ăn nhiều hơn một chút, còn Tang Điềm ... không phải cô ấy đói mà là biến sự đau buồn và tức giận thành thèm ăn.
Sau khi trở về khách sạn, Khương Mạn bắt đầu tính tiền.
"Còn thừa 300 tệ, anh hai, anh Tự, Điềm Điềm, số tiền này chia cho ba người. Còn sáu ngày nữa, các người tiêu tiết kiệm một chút, đừng để chết đói."
Khương Vân Sênh bối rối: "Vậy còn em và Bạc Hiên..."
"Cònphải phải nghi ngờ về khả năng kiếm tiền của hai bọn em sao?"
Khương Vân Sênh im lặng.
Lần này thực sự là hai vị vua đã chăm sóc ba đồ bỏ đi.
"Tối nay nghỉ ngơi sớm đi, sáu ngày tới ở đâu đều dựa vào các người cả đó."
Khương Mạn sẽ không tiếp tục bảo bọc đám trẻ này nữa, để cuộc sống vùi dập mới có thể trưởng thành được.
Nói xong cô đưa Tang Điềm về phòng.