“Em muốn nói ra chân tướng cho các anh trai biết!”
……
Lúc này.
Trong phòng bệnh VIP.
Khương Nhuệ Trạch và Khương Lệ Sính đều có ở đây.
Hai người đều đã xem xong livestream của buổi biểu diễn, trong phòng bệnh im lặng như tờ.
Có cảm giác rét lạnh khó tả lan khắp người.
Khương Lệ Sính vùi đầu trên chiếc ghế, trong tay cầm một điếu thuốc.
Khương Nhuệ Trạch cũng yên lặng hiếm thấy, lúc lâu sau anh ấy mới lên tiếng: “Người xuất hiện trong buổi biểu diễn là em gái ……”
“Anh biết.” Khương Lệ Sính day trán.
“Trước khi em gái đi đã tới tìm em.” Khương Nhuệ Trạch nói với giọng run run: “Con bé nói thằng tư không bị bệnh hoang tưởng.... anh nói xem, con bé như vậy là có ý gì……”
Khương Lệ Sính không trả lời.
Hoặc là nói, anh ấy không dám nghĩ tới, điếu thuốc trên ngón tay đã đốt hết.
Khương Nhuệ Trạch sắc mặt trắng bệch, không còn để tâm đến chỗ đau sau khi phẫu thuật, anh ấy ngồi trên giường, lẩm bẩm một mình:
“Nếu tất cả những gì thằng tư mơ thấy đều là thật...vậy nhiều năm nay, chúng ta làm anh cái kiểu gì vậy?
“……chúng ta luôn đối xử với em trai ruột của mình như đối xử với kẻ điên.”
“Nếu thời Mạt Thế lạnh lẽo thực sự tồn tại.... vậy em gái trước kia....”
Khương Nhuệ Trạch run rẩy: “Hai mươi năm qua.... chẳng phải em gái đã sống trong địa ngục hay sao?”
Đó đâu chỉ là địa ngục!
Đó hoàn toàn là một nơi ăn thịt người, một thế giới máu lạnh đến cùng cực!
Ba anh em nhà họ Khương đều biết trong bài hát Khương Tử Mặc đã viết gì, chính vì biết cho nên trước kia bọn họ mới chưa từng tin.
Thực sự quá hoang đường, quá phản khoa học!
Nhưng buổi biểu diễn lần này ……
Khương Mạn từ trên trời rơi xuống, Khương Tử Mặc chỉ nhìn một cái là có thể nhận ra con bé!
Có thể khiến Khương Tử Mặc tin tưởng không chút nghi ngờ, trừ Khương Man tới từ Mạt Thế, thì không thể có người nào khác ……
Khương Mạn……chính là Khương Man?
Nhận thức của hai anh em đều bị phá vỡ.