Mục lục
Vợ Của Ảnh Đế Lại Phá Hỏng Game Show
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Bảo anh ăn thì anh ăn đi."

 

Bạc Hạc Hiên: "Ờ."

 

Hai người cùng nhau ăn một tô mì hải sản.

 

Khương Mạn sờ sờ bụng mình, nhưng vẫn không ngẩng đầu nhìn anh. Dường như cô không cảm nhận được ánh mắt thiêu đốt của người đàn ông đang nhìn mình.

 

“Em vẫn muốn ăn kẹo, kẹo bạc hà anh làm ý.” Cô nhìn chằm chằm vào ngón chân và nói: “Kẹo lần trước em đã ăn hết rồi.”

 

Bạc Hạc Hiên không nhịn được cười, móc ra một viên kẹo, bóc vỏ kẹo rồi đưa cho cô.

 

Khương Mạn ngước mắt nhìn viên kẹo như một viên đá quý. Cô khẽ dời mắt, bắt gặp ánh mắt bất lực và cưng chiều của người đàn ông.

 

Trong lòng Khương Mạn thở dài, đầu hơi hướng về phía trước, mở miệng ngậm lấy viên kẹo.

 

Ánh mắt Bạc Hạc Hiên bối rối.

 

Khương Mạn ngậm viên kẹo bạc hà trong miệng, vị ngọt lành lạnh lan tỏa giữa môi và răng, tim đập mạnh.

 

Cô nhìn sang hướng khác và hỏi: "Anh còn có nữa không?"

 

"Anh chỉ mang theo một viên thôi."

 

Khương Mạn ồ một tiếng rồi nói: "Anh có muốn ăn không?"

 

Bạc Hạc Hiên hơi giật mình. Ngay sau đó, cô đột ngột nắm lấy cổ áo của anh và kéo anh lại gần...

 

Đêm hôm khuya khoắt, đàn ông, giấy vệ sinh. Đặt ba cụm từ này đặt cạnh nhau sẽ khiến người ta liên tưởng tới một số điều kỳ quặc 'đáng yêu' ~

 

Bạc Hạc Hiên từ từ rút một tờ giấy ra để lau tay dù chẳng có chút bụi nào rồi bình tĩnh đưa tay về phía Khương Tử Mặc.

 

"Xin chào."

 

Khương Tử Mặc nhìn chằm chằm vào tay anh rồi nói: "Tôi không ổn lắm."

 

(Nǐ hǎo trong tiếng TRung có nghĩa là xin chào mà từ hǎo còn có nghĩa là ổn, tốt, khoẻ…)

 

Sau khoảng ba giây im lặng, Khương Tử Mặc vẫn nắm lấy tay Bạc Hạc Hiên. Ánh mắt anh ta sắc lạnh: "Tại sao 12 giờ đêm anh lại xuất hiện trong phòng em gái tôi. Tôi cần một lời giải thích hợp lý."

 

Bạc Hạc Hiên vẫn nở nụ cười: "Dù tôi có nói thật e rằng anh cũng sẽ không tin đâu."

 

"Không sao cả."

 

"Lấy giấy..."

 

Vẻ mặt của Khương Tử Mặc hơi thay đổi: "Con bé đâu?"

 

Bạc Hạc Hiên: "Tầng dưới, bụi cỏ."

 

"Tại sao anh không vào tầng 1?"

 

"Cửa khóa rồi mà cô ấy đang cần gấp."

 

Cơ mặt của Khương Tử Mặc cuối cùng cũng thả lỏng hơn một chút, anh ta nhìn Bạc Hạc Hiên với ánh mắt kỳ quái, muốn nói gì đó nhưng lại do dự, vừa không thể diễn tả được.

 

Đêm khuya, bụi cỏ, giấy vệ sinh, cần gấp… Bốn yếu tố này có thể tạo nên một tác phẩm 'độc và lạ'!

 

Khương Tử Mặc mím môi: "Đi đi, đừng bắt con bé phải chờ lâu."

 

Bạc Hạc Hiên: "..."

 

Anh cảm thấy Khương Tử Mặc có thể đã hiểu lầm điều gì đó, nhưng anh không biết phải giải thích từ đâu.

 

Khương Tử Mặc: "Đừng nói với con bé là tôi đã nhìn thấy anh để tránh ngại ngùng."

 

Bạc Hạc Hiên: Tại sao lại ngại ngùng?

 

Anh ta hít sâu một hơi, nhìn Bạc Hạc Hiên: "Em gái tôi thích cậu."

 

Bạc Hạc Hiên: "... ừm." Khóe môi anh khẽ cong lên: "Tôi cũng rất thích cô ấy."

 

"Chuyện concert tôi còn chưa kịp cảm ơn anh một cách nghiêm túc." Vẻ mặt Khương Tử Mặc nghiêm túc:

 

"Hy vọng anh Bạc có thể cho tôi cơ hội cảm ơn anh vào lần sau. Còn bây giờ với tư cách là anh trai của Tiểu Mạn, có một số chuyện tôi nhất định phải tự mình tìm hiểu."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK