Trần Bảo chế nhạo: "Bây giờ muốn rút lui một cách thanh cao, cô có bồi thường nổi không? Đã giữ thể diện cho cho rồi! Cô nghĩ mình là cái thá gì chứ? Đừng có ép tôi phải khiến cô thân bại danh liệt!"
Trần Bảo nói xong liền cầm ly rượu vang trong tay đổ lên mặt Lam Tâm.
Mặt đầy rượu vang, cô ta nghiến răng, cả người run lên.
"Ôi trời, đàn em Trần thật sự không hiểu thế nào là không thương hoa tiếc ngọc, sao cậu có thể đối xử với Lam nữ thần như vậy?"
Phó tổng giám đốc Vương nhanh chóng đứng dậy, cầm khăn ướt đi đến bên cạnh Lam Tâm, ngoài mặt như lau vết rượu cho cô ta, nhưng thực ra hai tay lại không hề an phận.
“Anh cút đi!” Lam Tâm đẩy anh ta ra, phó tổng giám đốc Vương bị mất mặt nên mặt tối sầm lại.
"Con điếm thối tha thật không biết xấu hổ, thật sự cho rằng mình là bà lớn à?"
Phó tổng giám đốc Vương hất đĩa rau trên bàn xuống đất, túm đầu Lam Tâm ấn xuống đất.
"Quỳ xuống ăn sạch sẽ những thứ này cho tôi! Chỉ là diễn viên thôi mà, tự cho rằng mình là cái gì chứ!!"
“Dừng tay lại, các người thực sự quá đáng rồi!” Quản lý muốn chạy tới ngăn cản, nhưng Trần Bảo và một người khác đã đẩy anh ta ra.
Mắt Lam Tâm rưng rưng, nhân phẩm bị người ta chà đạp dưới chân, nhưng cho dù cô ta có mạnh mẽ như thế nào, dùng hết sức chống cự thì cũng không thể là đối thủ của một người đàn ông trưởng thành?
Ở đó là một khung cảnh hỗn loạn.
Soạt một tiếng, cánh cửa bị kéo ra.
Một bóng người cao lớn đang dựa vào cửa, tay cầm điện thoại quay video lại
Ánh mắt Trần Bảo kinh ngạc, hoảng hốt nhìn về phía cửa. Anh ta bối rối, sao lại có người xông vào đây? Rõ ràng là anh ta đã bảo người canh cửa rồi mà?
Khương Mạn cười nói: "Nào, nhìn vào camera đi!"
Trong chỗ ngồi vô cùng yên ắng, Khương Mạn nhấn tạm dừng quay video, cất điện thoại vào túi, trên mặt nở nụ cười nói:
"Nếu các người không tiếp tục nữa vậy thì tôi sẽ bắt đầu."
Cô kéo một chiếc ghế để ở cạnh cửa, dùng lưng ghế chốt cửa lại và kẹp chặt tay nắm cửa. Như vậy, dù có người đẩy cửa từ bên ngoài vào cũng không thể mở được.
Vì là đình viện theo phong cách cổ nên đồ đạc trang trí trong phòng này cũng có nhiều điều thú vị. Ví dụ, thanh kiếm treo trên tường, tuy không có lưỡi nhưng nó được rèn từ sắt lạnh rắn chắc
Khương Mạn tháo thanh kiếm dài xuống, khua một vòng, tiện tay đặt trên vai mình.
Chỉ tay về phía đám người Trần Bảo rồi đếm: "Một, hai, ba ... Ai lên trước?"