Mục lục
Vợ Của Ảnh Đế Lại Phá Hỏng Game Show
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Lấn sân sang diễn xuất mà, anh hai, anh đừng yêu cầu cao quá.”

 

Lúc hai anh em đang thì thầm thảo luận, Nam Mục bò từ trong lùm cây ra, ôm lấy mũi, vô cùng phẫn nộ trừng mắt với Hứa Thuần Hoa:

 

“Đến Phật còn biết giận, anh thấy tôi hiền nên bắt nạt hả? Hết lần này đến lần khác ra tay với tôi?”

 

Hứa Thuần Hoa trong lòng nghe tiếng lộp bộp.

 

Lăng Tuyết vội vàng đưa khăn giấy cho Nam Mục, sắc mặt lạnh lùng nhìn Hứa Thuần Hoa:

 

“Chúng ta đã ly hôn rồi, cuộc sống riêng của anh cũng chẳng liên quan gì tới tôi nữa, tới tham gia chương trình này cùng anh đã là dùng hết tình nghĩa cuối cùng giữa tôi và anh rồi!”

 

“Nếu đã ăn vụng thì hãy lau mép cho sạch sẽ!”

 

“Người của chương trình này và tiểu Mục đều không nợ gì anh hết, dựa vào cái gì mà phải gánh tội cho anh?”

 

Sắc mặt Hứa Thuần Hoa khó coi hết sức.

 

Cơn tức giận dường như khiến anh ta mất đi lý trí, lửa giận bốc lên trời.

 

Ánh mắt anh ta đảo quanh giữa Lăng Tuyết và Nam Mục vài vòng, đột nhiên giống như đã hiểu ra chuyện gì đó.

 

“Tôi hiểu rồi, chẳng trách mà cô đồng ý tới tham gia chương trình này cùng tôi! Cô chỉ chờ tới ngày này, chơi tôi một vố để lật đổ tôi phải không?”

 

“Cái thằng nhãi họ Mục này là cùng một giuộc với cô đúng không? Người phụ nữ lúc chiều cũng là do hai người cố ý tìm tới chứ gì!!”

 

Nam Mục: WTF???

 

Không hổ là diễn viên, có thể tự biên rồi tự diễn!

 

Bản thân anh ta đụng vào Hứa Thuần Hoa chỉ đơn thuần là vì nhổ cỏ tận gốc, tiện thể báo thù cho bản thân!

 

Thằng chó này đã ngoại tình, cặp bồ cặp bịch thì liền cho rằng đàn ông trên khắp thế giới này đều giống như mình sao?

 

Sự chế giễu trên khuôn mặt Lăng Tuyết không hề suy giảm.

 

Hứa Thuần Hoa vẻ mặt hung dữ, đôi mắt đỏ ngầu: “Hủy hoại tôi thì có lợi ích gì với cô chứ! Cô là con đàn bà ngu xuẩn, hai chúng ta là châu chấu trên cùng một sợi dây, tôi mà chết thì cô cũng phải chết cùng!!”

 

“Chết cùng là không thể nào đâu.”

 

Một giọng nữ lười biếng, chế giễu vang lên, trong sự trào phúng còn kèm theo một chút dí dỏm.

 

Khương Mạn nâng miếng dưa, ăn ngon lành.

 

Hạt dưa đã được Bạc Hạc Hiên nhặt ra, ăn vô cùng sung sướng.

 

“Từ giờ trở đi, Lăng Tuyết chính là nghệ sĩ ký hợp đồng với Thiên Phong Entertainment, Thiên Phong Entertainment sẽ không tiếc bất cứ giá nào để nâng đỡ cô ấy, bồi dưỡng cô ấy, khiến cho cô ấy phát triển lớn mạnh.”

 

“Trong tương lai cô ấy có thể tỏa sáng đến mức nào thì tôi không dám khẳng định! Thế nhưng có một điểm tôi dám đảm bảo!”

 

“Lăng Tuyết trong tương lai, Hứa Thuần Hoa anh tuyệt đối với không tới!”

 

Khương Mạn ăn hết phần đỏ của miếng dưa hấu, tay phải lười biếng quăng một cái. Vỏ dưa bay lên một đường cong hoàn mỹ, ‘bộp’ một tiếng, đập chính xác vào đầu Hứa Thuần Hoa.

 

Khương Mạn cười lộ ra hàm răng trắng sáng, quyến rũ và lạnh lùng: “Hiểu không? Đồ rác rưởi!”

 

(Màn trào phúng này của Khương võ thần quá xuất sắc!)

 

(Khương võ thần tỏ vẻ coi thường thứ rác rưởi như anh ta, lại ném vỏ dưa vào đầu anh ta!)

 

(Vỏ dưa xứng với vỏ dưa, phép so sánh của Khương võ thần quá đỉnh! Chẳng phải Hứa Thuần Hoa chính là một cái vỏ dưa sao!)

 

“Khương Mạn!!”

 

Hứa Thuần Hoa đôi mắt đỏ ngầu, giống như một con bò tót đang tức giận, rống lên: “Là cô! Chính cô là kẻ giở trò trong chuyện này đúng không!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK