Mục lục
Vợ Của Ảnh Đế Lại Phá Hỏng Game Show
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

 Trận tuyết đổ trắng xóa.   

 

Dư Cẩm đứng nguyên tại chỗ, bàn tay sờ vào chỗ Bất Ly vừa chạm vào, trong ánh mắt chỉ còn lại sự khiếp sợ, hắn ta liều mạng lau mặt.    

 

Hắn ta là thị vệ của Bất Ly.  

 

Càng là tai mắt mà Lan Quy sắp xếp ở bên cạnh Bất Ly.  

 

Hắn hiểu rõ hơn ai hết, bệ hạ đối với Bất Ly có dục vọng chiếm hữu vô cùng đáng sợ.  

 

Động tác vừa rồi của Bất Ly....sẽ lấy mạng của hắn!!  

 

Chỉ vì hôm đó hắn đưa Lý phu nhân vào cung cầu xin, phu nhân đã chết, chết trong tay bệ hạ, chết trước mặt Bất Ly.  

 

Cho nên, Bất Ly sẽ không giữ lại tính mạng cho hắn……  

 

Sắc mặt Dư Cẩm trắng bệch.  

 

Hắn biết là Bất Ly mượn đao giết người!   

 

Bệ hạ……nhất định sẽ giết chết hắn!  

 

……  

 

Ngoại ô Thanh Lư.  

 

Bất Ly tiện tay vứt luôn chiếc lò ủ ấm ở trên xe ngựa, tiến vào chòi nghỉ giữa lưng chừng núi.  

 

Mục Khuynh đã tới rồi, thấy ‘hắn ta’ tới, Mục Khuynh chau mày:  

 

“Hôm nay đệ gọi ta ra đây là đang mạo hiểm đấy.”  

 

Bất Ly cười: “Không sao, hắn ta tạm thời sẽ không giết đệ, chuyện lần trước đệ đề nghị, Mục huynh đã cân nhắc xong chưa?”   

 

Mục Khuynh ánh mắt trầm xuống, không trả lời.  

 

Lần trước lúc hắn đón được Bất Ly ở cửa cung, đối phương đã từng nói một câu đại nghịch bất đạo:   

 

——Bắc Quốc đến lúc đổi chủ rồi!  

 

“Tên tiểu thị vệ bên cạnh đệ……” Mục Khuynh không trả lời, mà chú ý đến việc hôm nay ‘hắn ta’ không có tùy tùng.  

 

Bất Ly tiện tay bẻ một cành cây khô, cầm trong tay đùa nghịch, sắc mặt lạnh nhạt nói: “Chắc là chết rồi, sắp chết rồi.”   

 

Mục Khuynh sững sờ nhìn hắn: “Ly đệ...”    

 

“Hắn ta là tai mắt mà Lan Quy cài bên người đệ, từ năm năm trước đã sớm sắp xếp người xong rồi.”  

 

Bất Ly nhàn nhạt cười, ánh mắt hướng về nơi xa xăm, không có tiêu cự, giống như đang thả hồn phiêu bạt, “Mục huynh, những người cũ bên cạnh hắn năm đó, giờ chỉ còn lại mình ta thôi ……”  

 

Mục Khuynh nhắm mắt, hít sâu một hơi.  

 

Bất Ly cầm cành khô trong tay, áo lông trắng như hòa làm một với cảnh tuyết.    

 

Ưu nhã mà cao quý, nếu nói là quý công tử của nhân gian cũng không phải là nói quá.  

 

Thế nhưng người như vậy lại là người có thân thể khiếm khuyết.    

 

Trong lòng Mục Khuynh thương tiếc, chỉ vì cơ thể này mà người trước mặt hắn đây đã phải chịu vô số lời mắng chửi.  

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK