Mục lục
Vợ Của Ảnh Đế Lại Phá Hỏng Game Show
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Vậy thì ... hãy hát đi..." Cuối cùng Khương Tử Mặc vẫn không thể nói ra sự thật.

 

Dù gì anh ta và cô cũng là anh em sinh đôi nên anh ta cảm thấy rằng với sự am hiểu âm nhạc của mình, anh ta có thể cứu vớt được giọng hát của em gái mình. Ít nhất ... có thể khiến cô ít lạc nhịp một cách rõ ràng.

 

Ừmmm, đại khái là vậy… Khương Tử Mặc nghĩ vậy nhưng cũng không quá tự tin...

 

Chị Lam nói: "Ôi... chị muốn đi vệ sinh."

 

Cố Trầm ho một tiếng: "Tôi đau đầu quá, tôi quay lại xe lấy một chút thuốc đã."

 

Bạc Hạc Hiên liếc hai người một cái: "Ở lại đi!"

 

Khương Mạn nhìn những người này với ánh mắt ác ý: "Các người sao vậy?"

 

Chị Lam và Cố Trầm nhìn nhau và thấy từ đau khổ trong mắt nhau.

 

Chạy không thoát, phải làm sao đây?

 

Còn có thể làm gì được, chỉ có thể liều mạng ở lại thôi!

 

Ngay sau đó, hai người ngồi xuống một cách ngay ngắn, không nói gì, một trái một phải giơ tay lên: Nào, bắt đầu màn biểu diễn đi!

 

Cũng chỉ là đôi tai thôi mà, hỏng cũng không vấn đề gì!

 

Bạc Hạc Hiên nở nụ cười: "Em cứ mạnh dạn hát đi. Em muốn hát bài nào? Anh sẽ tìm lời cho em".

 

Khương Mạn trầm ngâm một chút: "Tôi nhớ tới một bài hát mà lần trước khi Đại Ngọc say đã hú hét. Em thấy bài đó cũng khá hay. Hình như nó tên là ..."Tân quý phi túy tửu?"

 

Bạc Hạc Hiên mơ hồ nhớ lại lần đó.

 

Bài hát đó...

 

Thấy Khương Mạn đã bắt đầu lên giọng, e hèm e hèm, Bạc Hạc Hiên âm thầm tìm lời bài hát.

 

"Anh tư, anh hát đoạn đầu hay là điệp khúc."

 

Trong khi Khương Mạn đang chuẩn bị, Khương Tử Mặc đã nghe qua bài hát một lần.

 

Anh ta do dự một hồi: "Điệp khúc đi..."

 

Khương Mạn có chút thất vọng, cô rất thích đoạn điệp khúc, đặc biệt là đoạn lời kịch vô cùng bùng nổ!

 

Sau khi đoạn nhạc dạo vang lên, Bạc Hạc Hiên lặng lẽ lùi vào một góc ở phía sau mà Khương Mạn không thể nhìn thấy, lấy tai nghe chống ồn ra, luôn trong tư thế sẵn sàng.

 

Khương Mạn thầm đếm nhịp, sau khi đủ năm nhịp trôi qua, cô vẫn đang gật gật đầu.

 

Khương Tử Mặc định nhắc cô: "Tiểu..."

 

Đột nhiên có luồng âm thanh vang lên giống như một bức tường dày chặn lời nói của anh ta lại.

 

"Năm đó ~ bông tuyết rơi rơi ~ đậu trên đóa mai nở ~ Năm~ năm đó Hoa Thanh Trì ~ ôm nặng nỗi sầu tư ~

 

Bộ não của Khương Tử Mặc 'ong ong', đôi môi mỏng mở ra, từ lúc im lặng, không nói gì đến khi hồn phách bay xa chỉ mất mười mấy giây.

 

Rõ ràng là anh ta đều hiểu từng câu từng chữ, nhưng tại sao lại không hiểu em gái mình đang hát gì?

 

Còn cái âm điệu đó, tại sao lại không hát đúng tông của bất cứ một từ nào?

 

Rõ ràng là khi bắt đầu thì đã đúng tông, nhưng cô đã dần dần lạc tông. Cuối cùng đến đoạn điệp khúc ...

 

Thấy anh trai hồi lâu không có động tĩnh gì, Khương Mạn đụng vào cánh tay của anh ta: "Anh tư, đến lượt anh rồi."

 

Khương Tử Mặc mở miệng, mặt đỏ bừng, một lúc sau mới nói: "Anh… không biết hát..."

 

Anh ta thực sự không thể tìm được đúng tông giọng của bài hát!

 

Khương Mạn gật đầu: "Anh mới nghe lần đầu tiên nên cũng hơi khó. Không sao, để em dạy anh đoạn điệp khúc."

 

"Đừng!!"

 

"Xin đừng mà!!"

 

Cố Trầm và chị Lam không thể chịu đựng được nữa, giận dữ đứng lên!

 

Bạc Hạc Hiên tắt máy phát nhạc, tháo tai nghe ra rồi giấu đi, thở phào nhẹ nhõm nói: "Hay là đổi sang một bài hát mà Tử Mặc thuộc?"

 

Khương Tử Mặc trừng mắt nhìn anh.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK