Không phải là Khương Vân Sênh chưa nghe những bài hát do Khương Tử Mặc sáng tác, chính vì đã nghe nên anh ta mới không thể tin được những suy nghĩ 'giàu sức tưởng tượng' của Khương Tử Mặc.
Quá kỳ lạ! Quá vô lý! Rõ ràng, em gái còn đang sống sờ sờ ngay trước mặt!
Chuông điện thoại lại vang lên, Khương Vân Sênh liếc nhìn ID người gọi, điều chỉnh lại cảm xúc, nhận cuộc gọi, giọng nói trở nên dịu dàng.
"Có chuyện gì vậy?"
Đầu bên kia, Khương Nhuệ Trạch nói lớn: "Mau cảm ơn em đi."
Khương Vân Sênh lại bắt đầu đau đầu, ôi, thằng nhóc này...
"Hôm qua em bị đánh bằng gia pháp vẫn chưa đủ đúng không?"
Khương Nhuệ Trạch ho khan một tiếng: "Khương Vân Sênh, anh sao vậy! Em gọi để báo tin vui cơ mà! Em gái mời em đến dự buổi công chiếu phim điện ảnh của con bé."
Khương Vân Sênh mở mắt, nắm chặt nắm đấm.
“Mời em sao?”
“Tiện thể, cũng mời luôn các anh, hừ~” Đầu dây bên kia, đuôi của Khương husky như vểnh lên.
Khương Vân Sênh lộ ra vẻ vui mừng: "Thật không?"
"Tất nhiên là thật rồi!" Khương Nhuệ Trạch trầm giọng nói: "Anh sắp xếp đi! Dù sao anh cũng là đạo diễn nên anh quen với những thứ đó!"
Những chuyện này còn cần Khương Nhuệ Trạch nói sao, “Kẻ giết người: được công chiếu nhanh như vậy chắc chắn là do Khương Vân Sênh đã âm thầm giúp đỡ.
Xét về địa vị của mình trong giới này,Trần đầu trọc vẫn không thể so sánh với Khương Vân Sênh.
Anh hai nhà họ Khương còn chưa kịp vui mừng thì thằng em trai trời đánh lại dương dương tự đắc nói:
"Ôi thôi, em không nói với anh nữa, em với em gái đi ăn đây."