Mục lục
Vợ Của Ảnh Đế Lại Phá Hỏng Game Show
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Bạc Hạc Hiên, anh cũng phải tự tin vào bản thân chứ.”

 

“Ồ, vậy em ít nhất cũng phải tự tin vào sức hấp dẫn của bản thân trước đã.”

 

Bạc Thiên Y: “……” Này, đúng là đồ độc mồm, anh cô có khác.

 

Cho nên anh trai cô đã dựa vào cái gì để tán đổ chị dâu vậy? mặt mũi chăng?

 

Rõ ràng chả có gì nổi bật, còn chả ưa nhìn bằng mình. Chị dâu mình cũng qua loa quá rồi. Ài.

 

Bạc Thiên Y tự nhiên lại thấy tội lỗi khi anh trai mình lừa được bảo bối nhà người khác. Tình cảm anh em thắm thiết vừa nãy chỉ còn là ảo giác, kéo dài chưa tới hai phút lại quay về khẩu chiến như thường ngày.

 

Hai anh em đấu khẩu được một lúc, Bạc Thiên Y vừa mở mail ra xem lông mày liền cau lại.

 

“Lũ ngu này……”

 

Nhìn phản ứng đã biết mấy kẻ kia lại làm việc không ra gì. Bạc Thiên Y lập tức gọi điện thoại chửi người.

 

“Ai chịu trách nhiệm quy hoạch thành phố Thần Hải?”

 

“Dự án tới tay rồi còn để xảy ra vấn đề, vậy mà còn nhịn được.”

 

“Có dùng não không vậy, hay là đem đi nuôi……” Bạc Thiên Y đang chửi người thì đột nhiên dừng lại, cô quay trở lại phòng khách nhìn Khương Mạn, khụ một tiếng rồi điều chỉnh lại giọng điệu, giọng tự nhiên dịu dàng lạ thường: “Nuôi cá chắc là tốt……”

 

“Văn phòng của tôi hơi thiếu sức sống, nuôi thêm bể cá đi, mua mấy con cá rồng vàng nuôi đi.”

 

“Nuôi rùa cũng được, sứa cũng hay……”

 

“Không phải vội vã, chuyện nhỏ thôi mà, các anh cứ xem thế nào rồi làm.”

 

Mấy tên đem não đi nuôi cá ở đầu bên kia điện thoại tự nhiên cảm thấy hoang mang, sau khi cúp máy còn nhìn đám cấp dưới đang làm thêm ngoài giờ, sắc mặt tái nhợt đến đáng thương.

 

“Giám đốc Lê, chúng ta toi rồi à?”

 

Sắc mặt của giám đốc Lê làm bọn họ sợ hãi.

 

Khoé mắt của giám đốc Lê hồng hồng, vẻ mặt hoảng hốt: “Tiểu Bạc tổng hình như……hình như bị chúng ta làm cho tức quá nên não có vấn đề rồi.”

 

……

 

Trong phòng khách.

 

Bạc Thiên Y khụ một tiếng, dùng ánh mắt dịu dàng nhìn chị dâu nhà mình: “Người làm của em không ra gì, có chút chuyện nhỏ mà cũng phải hỏi, làm chị dâu chê cười rồi.”

 

“Không sao không sao.” Khương Mạn nói: “Vừa rồi ra ngoài cười mãi không thôi, bây giờ nhịn được rồi, hai người tiếp tục đi.”

 

Bạc Thiên Y: “……???” Tiếp tục cái gì?

 

“Người xưa nói: múa rìu qua mắt thợ.” Bạc Hạc Hiên lạnh nhạt nhắc một câu: “Chị dâu em là diễn viên đấy.”

 

Khương Mạn không hài lòng với cách nói của anh: “Anh nói cái gì thế?”

 

Bạc Hạc Hiên thở dài bất lực, nhìn qua đứa em ngốc nhà mình: “Tiếp tục thôi.”

 

“Tiếp tục cái gì?” Bạc Thiên Y cảm thấy chỉ số thông minh của mình không đủ dùng.

 

“Em tiếp tục biểu diễn.”

 

Bạc Thiên Y: “……”

 

Khương Mạn: “Em gái anh biểu diễn khá tốt, sao anh chặn lại?”

 

Bạc Hạc Hiên: “Tốt ở đâu ra?”

 

“Độ dạng ngại ngùng lúc nãy rất tốt mà.”

 

“Ồ, nhưng nó lại không thấy ngại đâu.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK