Mục lục
Vợ Của Ảnh Đế Lại Phá Hỏng Game Show
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

 Khương Mỹ Lâm loạng choạng đứng dậy, điên cuồng cười lớn: “Em không cần biết Khương Nhược Lai, Khương Nghiệp Lễ là vì ai mà chết, kẻ thắng làm vua, bọn họ thua thì bọn họ phải chịu!”    

 

“Hơn nữa, kẻ hại hai anh em họ là nhà bác cả, chẳng liên quan đéo gì đến chúng ta cả! Khương Tiểu Bảo, Khương Mạn bọn nó chính là nợ chúng ta!”    

 

“Con làm sai chỗ nào? Con không sai! Kẻ sai là bọn họ!”    

 

“Mày...., thì ra mày đã sớm biết ……” Khương Nghiệp Minh một tay ôm lấy ngực.  

 

Khương Mỹ Lâm cười lạnh: “Con đương nhiên là biết! Chẳng phải chỉ là bác cả cho người giết chết cha mẹ của Khương Mạn thôi sao, hừ, nếu là con, ban đầu đã giết chết hết mấy anh em Khương Mạn rồi! Đoạt luôn cả Lancelot vào tay!”    

 

“Còn có Khương Tiểu Bảo và mẹ nó, nực cười! Khương Nhược Lai kia chính là một bà điên, sống trên đời này chỉ tổ lãng phí không khí, chi bằng chết đi cho rồi!”  

 

“Cho nên mới nói bác cả vẫn là mềm lòng rồi, thật không hiểu nổi bác ấy sao lại giữ lại Khương Nhược Lai và Khương Tiểu Bảo nữa……”  

 

Khương Vân Kỳ run sợ nhìn cô ta, không tin được cô ta lại có thể thốt ra những lời này.    

 

Nhưng hiển nhiên những gì Khương Mỹ Lâm biết cũng có giới hạn.  

 

Ít nhất thì năng lực trên cơ thể Khương Nhược Lai, và những kẻ nghiên cứu thí nghiệm, coi bà ấy như một đối tượng giải phẫu để nghiên cứu, Khương Mỹ Lâm cũng không biết.  

 

Nhưng cho dù là vậy, Khương Vân Kỳ vẫn kinh hãi nửa ngày trời mới thốt lên được.  

 

Giọng nói của anh ta run rẩy: “Sao em có thể nói ra những lời đó?”    

 

Khương Mỹ Lâm cười lạnh: “Nói thì đã là gì, sớm muộn gì em cũng sẽ khiến cho đám người Khương Mạn phải chết hết! Tiễn bọn họ xuống gặp mặt vợ chồng Khương Nghiệp Lễ!”  

 

“Súc sinh! Mày đúng là cái thứ súc vật!!”  

 

“Sao tao lại.... sao tao lại nuôi ra một kẻ táng tận lương tâm đến điên cuồng như mày chứ ……”  

 

Khương Nghiệp Minh giơ tay lên muốn tát Khương Mỹ Lâm, lời còn chưa nói xong, cơ thể ông ta cứng lại, ngã xuống đất, cơ thể co rút, miệng sùi bong bóng.    

 

“Cha!”  

 

Khương Vân Kỳ ôm lấy Khương Nghiệp Minh, thấy trạng thái của ông thật sự bất thường.    

 

“Là đột quỵ! Cha bị đột quỵ rồi!!”    

 

“Mỹ Lâm mau gọi người tới!!! Gọi xe cấp cứu! Nhanh lên!!”  

 

“Khương Mỹ Lâm, em muốn hại chết cha sao?”    

 

Khương Mỹ Lâm vẫn đứng yên một chỗ, giống như không nghe thấy tiếng của Khương Vân Kỳ.  

 

Cô ta từng bước, từng bước lùi lại, trong miệng lẩm bẩm: “Con không sai, là bọn họ sai ……”  

 

“Là bọn họ có lỗi với con, không xứng, …bọn họ đều không xứng làm người nhà của con ……”  

 

Sắc mặt Khương Vân Kỳ trở nên kinh hãi, anh ta không thể tin nổi, anh ta thất vọng đến cực độ.    



“Khương Mỹ Lâm!!” 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK