"Diễn viên khi quay phim thì nên dốc toàn lực và toàn tâm cho cảnh quay. Cô ta không thể tiếp nhận những cảm xúc của tôi thì đó là vấn đề của chính cô ta."
Bạc Hạc Hiên tháo kính đạo cụ ra, dụi dụi mắt, mặt không biểu cảm nhìn Trần Minh: "Hơn nữa, không phải cô ta muốn tôi hướng dẫn sao?"
Trần Minh ngẫm nghĩ: Đây mà anh gọi là dạy sao? Đây là là một đòn giảm lực, lấy tự tin của bản thân đè bẹp người khác mà?
Trước đó khi ngươi diễn với Tang Điềm cũng không thấy cậu tàn nhẫn như vậy?
"Trước đó, đã đồng ý với anh là tôi sẽ đến cứu đoàn phim với điều kiện phải giữ Khương Mạn ở lại trong đoàn."
Trần Minh cười đầy ẩn ý: "Lúc đó tôi còn thắc mắc, tôi còn tưởng anh bị cô ấy nắm thóp. Bây giờ, rốt cuộc cậu và cô ấy có quan hệ gì?"
“Trên mạng đồn mối quan hệ giữa tôi và cô ấy là gì?” Bạc Hạc Hiên hỏi lại.
Nghĩ lại hotsearch gần đây, Trần Minh như muốn cười:
"Ai mà không biết rằng cô ấy là ân nhân cứu mạng của anh."
Bạc Hạc Hiên gật đầu: "Tôi báo ơn của tôi, anh có được một diễn viên tốt, tính ra dù sao anh cũng được lãi rồi."
Không đợi Trần Minh nói, Bạc Hạc Hiên vỗ vỗ vai anh ta: "Nhớ mời Khương Mạn ăn cơm, cảm ơn người ta một cách tử tế."
"Không phải ... Tôi mời cô ấy ăn cơm để cảm ơn cô ấy vì cái gì?"
Bởi vì cô ấy không thích ăn cơm cùng người khác nhưng mà lại thích người khác mời.
Trong lòng Bạc Hạc Hiên thầm nói, còn nói lại một câu: “Nhớ mời cô ấy ăn ngon một chút.” Nói xong, bỏ lại Trần Minh ở đó không hiểu gì.
Quãng thời gian này, Khương Mạn vẫn ở chỗ cũ miệt mài nấu ăn. Nhưng hiện tại cô ấy đang ở trong kho hậu cần của đoàn phim, trong thời gian nghỉ trưa, người đoàn phim đều không có ở đó.
Cô thấy một tin nhắn từ số lạ trên điện thoại di động, nội dung tin nhắn hẹn gặp cô ở nhà kho bên đó, ngoài ra còn có thêm một tấm ảnh.
Một bức ảnh của Lý Vân! Người đàn ông bên cạnh bị làm mờ.
Trong nhà kho hơi tối, Khương Mạn vừa nghịch điện thoại vừa đi vào, một bóng người đột nhiên từ phía sau lao nhanh về phía cô. Tốc độ của người đàn ông đó không hề chậm, nhưng so với phản ứng của cô, cú đấm của anh ta giống như động tác tua chậm.
Khương Mạn giơ chân sang ngang đá đối phương bay vào tường, không đợi anh ta kịp phản ứng thì đã bị giẫm lên ngực, giống như giẫm một con chó sắp chết.
“Tề Lỗi?” Khương Mạn nhướng mày, có chút bất ngờ.
Con chó này vẫn chưa biệt tăm biệt tích. Ngực Tề Lỗi đau dữ dội, chỉ trong thời gian ngắn liền rơi vào trạng thái chán nản, thất vọng, râu ria xồm xoàm không cạo, đôi mắt đỏ hoe giống như đã nhiều ngày nhiều đêm không ngủ.
"Khương Mạn, mẹ kiếp..."
Anh ta chưa kịp mắng hết câu thì Khương Mạn đã giơ tay tát một cái vào mặt.
Tề Lỗi tức giận: "Tôi…"
Khương Mạn lại tát thêm một lần nữa.