Mục lục
Vợ Của Ảnh Đế Lại Phá Hỏng Game Show
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Arthur trợn tròn mắt, tức giận đến mức thổi tung lọn tóc mái trước trán.

 

Chú Hiên, chú đúng là một người đồng đội ngu ngốc! Không biết tấm lòng của người tốt, hừ!

 

Bạc Hạc Hiên liếc nhìn tức giận của Arthur qua gương chiếu hậu, trong mắt lóe lên ý cười.

 

Trên đường về, Tôn Đại Ngọc gọi điện đến.

 

Sau khi hoàn thành công việc, cô ta đã cho trợ lý, quản lý nghỉ lễ, tự mình lái xe đến trang viên Thiên Cổ, nhưng theo định vị của Khương Mạn gửi thì cô ta đã bị lạc sau khi lái xe đến chân núi.

 

Quái lạ, trên bản đồ không có trang viên Thiên Cổ nào cả! Khương Mạn không tránh khỏi bị mắng.

 

"Bình tĩnh đi! Hôm nay không phải ngày Cá tháng Tư, gửi cho tôi vị trí của cô, tôi sẽ đến đón cô."

 

Vẻ mặt Khương Mạn lúng túng, cả ngày hôm nay giống như ngồi tàu lượn siêu tốc, lại còn phạm một sai lầm đơn giản như vậy!

 

Thực sự không tìm thấy ị trí của trang viên Thiên Cổ trên bản đồ ...

 

May mà chỗ bọn họ đang ở lúc này không xa vị trí của Tôn Đại Ngọc.

 

Mười lăm phút sau, hai bên đã gặp nhau. Tôn Hiểu Hiểu chào Bạc Hạc Hiên, Arthur không xuống xe, cậu bé ấn cửa kính xe xuống và gật đầu với Tôn Đại Ngọc: "Cháu chào dì Đại Ngọc."

 

Tôn Hiểu Hiểu: "Xin chào ... ơ ... ờ? !!"

 

Khương Mạn bình tĩnh nhét Tôn Hiểu Hiểu lại vào trong xe rồi lái xe của cô ta theo xe của Bạc Hạc Hiên đi đến trang viên Thiên Cổ.

 

Tôn Hiểu Hiểu: "Vừa rồi là Arthur à?!"

 

Khương Mạn: "Ừ."

 

Tôn Hiểu Hiểu: "... Một con người có thể có ngoại hình đẹp như vậy sao?!!"

 

Khương Mạn: "Lau nước miếng đi."

 

Tôn Hiểu Hiểu hít một hơi thật sâu, ánh mắt mơ màng: "Tôi nghĩ tôi biết tại sao Arthur phải che mặt đi rồi, khuôn mặt đó ... là một mầm họa!"

 

Khương Mạn không cảm thấy ngạc nhiên về điều này, cô rất chắc chắn về vẻ đẹp của Arthur!

 

Thấy dáng vẻ kinh ngạc của Tôn Đại Ngọc sửng sốt, Khương Mạn không khỏi lắc đầu, thấy Trang viên Thiên Cổ càng ngày càng gần, cô ân cần hỏi: "Đại Ngọc, cô không bị cao huyết áp hay bệnh tim đúng không?"

 

"Không, tại sao cô lại hỏi chuyện này?"

 

“Vậy thì tốt rồi.” Khương Mạn gật đầu.

 

Nếu không thực sự sẽ khiến người ta sợ hãi phát khiếp.

 

"Chút nữa khi gặp em gái của Bạc Hạc Hiên, cô hãy bình tĩnh một chút và đừng làm mất mặt tôi."

 

Vẻ mặt Tôn Đại Ngọc khinh thường: "Cô xem thường ai vậy?"

 

Không phải là em gái của Bạc Hạc Hiên thôi sao?Chẳng lẹ còn có thể có ba đầu sáu tay?

 

Hai mươi phút sau. Tôn Đại Ngọc đã gặp người em gái trong truyền thuyết của Bạc Thần.

 

Cô ta hít sâu một hơi, yếu ớt không tự chủ được nắm chặt cánh tay của Khương Mạn, tựa vào đối phương, không hề có chút khí thế nào giống như có thể nhổ cây liễu cả?

 

Khương Mạn chế nhạo cô ta: "Đã nói là phải bình tĩnh rồi nhé?"

 

Mắt Đại Ngọc ươn ướt: "... Tôi nhớ mẹ tôi."

 

Đêm giao thừa, náo nhiệt, sôi động không thể tả thành lời.

 

Trên TV chiếu tiệc mừng năm mới, các bạn nhỏ đang ngồi thành hàng trên ghế sofa ăn đồ ăn vặt.

 

Người lớn đang chơi mạt chược và đấu địa chủ, trong hai trò giải trí này, ngoài Khương husky, Tôn Đại Ngọc, Quỷ Hồ ... thì những người còn lại đều là vua.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK