Mục lục
Vợ Của Ảnh Đế Lại Phá Hỏng Game Show
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Khách từ xa tới được 'hộ tống' vào tận phòng dành cho khách, ở đây có dịch vụ chăm sóc tận tình.

 

Arthur khóa cửa phòng tắm lại rồi thong thả đi về phía phòng khách.

 

Không hề bất ngờ khi thấy husky hình người nào đó đang nổi khùng lên:

 

"Sao cháu lại ở nhà em gái chú?!"

 

Trong lòng Khương Nhuệ Trạch cảnh báo và nhìn chằm chằm vào Bạc Hạc Hiên.

 

"Vô gia cư" Bạc Hạc Hiên cười nhạt, giọng điệu hài hước: "Chỉ còn có thể cầu xin người ta cho ở nhờ thôi."

 

"Cậu không có nhà để về đi tìm em gái mình đi! Sao lại tìm em gái tôi!"

 

Hai tay Khương Nhuệ Trạch chống nạnh, nói một cách hùng hồn, quay đầu lại nhìn Khương Mạn: "Em gái, có phải cậu ta uy hiếp em không?"

 

“Anh ấy không uy hiếp em.” Khương Mạn phủ nhận, cùng lắm là dùng nhan sắc để quyến rũ cô mà thôi.

 

Vẻ đẹp của người đàn ông này đều rất hợp với gu thẩm mỹ của cô, phải làm sao đây? Chỉ có thể trách ý chí của cô không kiên định thôi.

 

Khương Mạn ngáp một cái, lường trước được chút nữa cảnh tượng này sẽ rất đặc sắc. Để tránh bản thân phải rơi vào thế tiến thoái lưỡng nan nên cô quyết định bỏ chạy trước!

 

"Buồn ngủ quá, em đi ngủ đi." Cô khu khua tay rồi trở về phòng.

 

Khương Nhuệ Trạch nghĩ thầm: Cũng tốt! Nếu em gái ở đây thì mình không thể phát điên được! Dù gì cũng phải chú ý đến hình tượng anh trai!

 

Sau khi Khương Mạn rời đi, hai người đàn ông dường như đã cởi bỏ lớp ngụy trang ra.

 

Khương Nhuệ Trạch vặn vẹo cổ, ác ý nhìn Bạc Hạc Hiên chằm chằm: "Chuyện tôi bị bắt vào đồn cảnh sát có phải là do cấp dưới của cậu làm không?"

 

"Đánh nhau làm ảnh hưởng đến nếp sống xã hội."

 

Bạc Hạc Hiên cười chế nhạo, ánh mắt nhìn anh ta sắc như dao, vừa đẹp vừa xấu xa: "Đã ra tay rồi sao cậu không đánh chết anh ta luôn đi?"

 

Nếu Quỷ Hồ có mặt ở đây, có lẽ sẽ lại cảm thấy sởn tóc gáy.

 

Khương Nhuệ Trạch nhìn anh với ánh mắt chê bai: "Cậu có bản lĩnh thì thể hiện trước mặt em gái tôi đi!"

 

Bạc Hạc Hiên liếm răng hàm sau, dưới đáy mắt hiện lên vẻ u ám, giọng điệu nặng nề: "Nếu khiến Yêu Nhi của tôi sợ hãi thì cậu chịu trách nhiệm à?"

 

Lúc này, khắp người Khương Nhuệ Trạch đã nổi da gà.

 

Tên Bạc xấu xa, biến thái này! Em gái tôi không đánh chết cậu đã là tốt lắm rồi!

 

Khương Nhuệ Trạch thầm mắng chửi trong lòng, nhưng cũng nhìn ra trạng thái của Bạc Hạc Hiên có gì đó không ổn. Anh ta cau mày: "Không phải cậu thật sự muốn giết Quỷ Hồ đó chứ?"

 

Bạc Hạc Hiên không nói gì, anh muốn uống rượu nhưng nghĩ đến lời cảnh cáo của Khương Mạn lại lặng lẽ uống một ngụm nước rồi cố gắng nuốt xuống.

 

“Không giết.” Giọng anh hơi khàn khàn.

 

Anh nhăn mặt, nhíu mày thể hiện đây không phải lời thật lòng.

 

Khương Nhuệ Trạch tỏ vẻ nghi ngờ, Arthur đi tới, vẻ mặt có chút không kiên nhẫn: "Cháu buồn ngủ quá, các chú đã nói chuyện xong chưa?"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK